Người Thương - Chương 2

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-04 16:19:01
Lượt xem: 314

3.

Khi tỉnh dậy lần nữa, tôi đã nằm trở lại trên giường.

Mùi thức ăn bay khắp nhà, Trương Miễn đã tan tầm, đang ở phòng bếp nấu cơm, cảm giác giống như cảnh tượng kinh hãi vừa rồi chỉ là một giấc mộng.

Tôi ngơ ngác nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ vừa rồi mình ngủ mơ?

“Nhiễm Nhiễm, bé heo lười, mau dậy đi nào!” Trương Miễn cười híp mắt, mở cửa đi vào, bế tôi lên nói: “Đưa heo con đi giê’t thịt làm cơm thôi!”

Tôi nhịn không được giãy dụa kịch liệt, hét toáng lên: "Thả tôi ra! Thả tôi ra!" Trương Miễn giật nảy mình, vội vàng đặt tôi xuống, "Sao vậy? Em gặp ác mộng à?" Tôi vẫn còn run rẩy, chưa kịp rút lui lại bị anh ôm chặt, giọng nói của anh đầy tự trách.

“Đều là lỗi của anh, lẽ ra anh không nên dọa em. Tối nay anh đã làm món steak mà em thích, còn mua cho em một miếng bánh red velvet. Em có thể đừng tức giận được không?”

Không biết có phải là ảo giác hay không, cơ thể luôn ấm áp của anh lại lạnh như băng, cánh tay ôm tôi cứng như hai miếng thịt đông lạnh, tôi lập tức rùng mình.

Đợi đến khi ngồi đối diện với Trương Miễn trên bàn ăn, tôi không kìm được hỏi anh, “Chồng ơi, canh sáng nay anh để lại cho em…”

Anh ấy nhìn tôi bối rối, "Canh gì cơ?"

Tôi chỉ cảm thấy cổ họng mình khô khốc, "Một bát canh đỏ đỏ, em ngửi thấy mùi rất tanh..."

Vẻ mặt anh càng trở nên bối rối hơn, anh đưa tay sờ lên trán tôi.

“Hôm qua nhà hàng đột ngột nhận được một đơn hàng lớn, anh sợ về muộn làm phiền đến em nên ngủ lại ở chỗ làm, có phải em nằm mơ rồi không?”

"Đừng có lừa em!" Giọng của tôi trở nên hơi khác thường, "Tối hôm qua rõ ràng không phải anh đang nấu ăn sao?" Vẻ mặt của Trương Miễn rõ ràng sửng sốt trong giây lát rồi ngay lập tức giống như nhớ ra điều gì đó, anh nở một nụ cười gượng gạo với tôi…. “Ừ, ừ, đúng rồi, anh chỉ đùa với em chút thôi. Tối qua anh ở nhà."

Sự nghi ngờ của tôi ngày càng lớn.

Sau khi cơm nước xong, anh cố ý muốn thân mật với tôi, tôi chạm vào cơ thể đã ấm lên của anh ấy, cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Bây giờ đang là mùa đông, có lẽ anh ấy từ bên ngoài về bị lạnh cóng nên ôm tôi mới cảm thấy lạnh như vậy.

Trong lúc tắm, tôi còn cố ý sờ soạng phía sau bồn cầu một chút, không có gì cả.

Lúc này tôi mới hoàn toàn thả lỏng.

Có lẽ, thật sự là do tôi ngủ nhiều đến mức mơ hồ rồi.

Tôi và Trương Miễn đã yêu nhau từ thời đi học, sau khi kết hôn ai cũng khen chúng tôi là thần tiên quyến lữ.

Anh ấy yêu tôi đến mức thậm chí còn từ chối có con, nói rằng nếu có con, tôi sẽ không còn yêu anh như trước nữa.

Cư xử y hệt một đứa trẻ, tôi không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận.

Đêm nay Trương Miễn đặc biệt quấn lấy tôi, đòi hỏi tôi giống như thường lệ, không tìm ra chỗ nào không thích hợp. Tôi không khỏi tự cười nhạo chính mình, có vẻ như hôm nay tôi thực sự ngủ quá nhiều nên mới nghĩ linh tinh.

4.

Nửa đêm, tôi chợt giật mình tỉnh giấc vì tiếng d.a.o băm thịt từ trong bếp truyền đến. Cảm giác kinh hoang quen thuộc lại bao trùm cả cơ thể, tôi nghiến răng nghiến lợi đứng dậy, chân trần lặng lẽ đi tới.

Trương Miễn quay lưng về phía tôi, chặt xương một cách máy móc, toàn bộ mặt bếp đã loang lổ vết m.á.u đỏ đen. Từ vị trí của tôi nhìn sang, tôi thấy anh đang chặt thứ gì đó, những miếng thịt trong chậu inox chất thành một ngọn núi nhỏ, tỏa ra một mùi khủng khiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-thuong/chuong-2.html.]

Nước trong nồi hầm canh đã sôi sùng sục, khi Trương Miễn nhấc nắp lên, một thứ hình tròn lập tức nổi lên.

Tôi vội che miệng lại, kìm nén tiếng hét sắp thoát ra khỏi cổ họng.

Trương Miễn đổ thịt xương vào nồi hầm cách thủy, lại rắc thêm một ít gia vị, một lúc sau, mùi thơm quen thuộc nhanh chóng lan tỏa.

Tôi trợn trừng mắt, từ từ lùi về phía sau.

Nhưng đúng lúc này, mắt cá chân của tôi bị một đôi tay nhỏ bé lạnh như băng bắt được.

Tôi cúi đầu một cách cứng ngắc, đối diện với một em bé toàn thân xanh tím.

Nó túm chặt lấy tôi, cái miệng há hốc đầy những chiếc răng chi chít chi chít.

Sau đó, nó chậm rãi mở miệng, phát ra tiếng cười khúc khích đáng sợ.

Cuối cùng tôi không nhịn được nữa mà hét toáng lên!

Động tĩnh này quá lớn, kích động tới Trương Miễn, anh từ từ quay người lại, phần trên trần trụi dính đầy m.á.u tươi đã bắt đầu đông lại. Đôi mắt chỉ còn lòng trắng, nụ cười quái dị kéo đến khóe miệng.

Anh ấy nhìn tôi chằm chằm, trên tay cầm một con d.a.o róc xương sắc nhọn, mỉm cười bước về phía tôi.

"Nhiễm Nhiễm, sao em lại thức rồi?"

Tôi cúi đầu nhìn xuống, đứa bé đã biến mất.

Tôi ngồi phịch xuống đất, dùng cả tay và chân bò về phía sau, giữa cơn hoảng loạn tột độ, trong đầu tôi chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất. Trương Miễn...... Trương Miễn có còn là con người không?!

Tôi giãy dụa bò dậy, vừa lăn vừa bò về phía cửa lớn.

Nhưng vừa quay đầu! Khuôn mặt Trương Miễn không biết từ lúc nào đã dán lên cổ tôi.

Miệng anh phả ra mùi thịt hôi thối, nụ cười gần như kéo tới tận mang tai.

“Anh vẫn bị em phát hiện à.”

Anh cúi đầu lại gần tôi, mùi m.á.u tanh gay mũi đáng sợ phả vào mặt tôi.

Tôi sợ đến mức hét lên, liều mạng đá người trước mặt nhưng cảm giác lại giống như đang đá vào một tấm sắt lạnh, căn bản là không thể thoát được.

Máu tươi dọc theo mũi d.a.o từng giọt từng giọt rơi xuống đất, anh nhìn thẳng vào tôi:

“Nhiễm Nhiễm, em đi làm bạn với con của chúng ta được không?”

Con?

Con nào?!

Nụ cười của anh cuối cùng cũng biến mất, thay vào đó là khuôn mặt hung dữ, đôi mắt trắng dã chỉ toàn là tơ máu. “Là cái đứa con hoang kia của em đó!”

“Em phản bội tôi, cùng người đàn ông khác sinh ra đó!”

Anh giơ d.a.o lên rồi c.h.é.m xuống!

Bình luận

1 bình luận

Loading...