Chạm để tắt
Chạm để tắt

Người mẹ vô tình - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-12 15:13:47
Lượt xem: 855

4

 

Buổi chiều hôm đó, tôi vẫn không được tận hưởng sự yên tĩnh cần có khi nghỉ ngơi. Mẹ tôi đã gỡ chặn tôi khỏi danh sách đen.

 

Mẹ: "Chân mày bị thương mà còn phải để anh mày nói với mẹ à? Thật là uổng công nuôi dưỡng mày, lại xa lánh cả mẹ ruột thế này."

 

Tôi: "Mẹ chặn con rồi, làm sao mà con nói với mẹ được?"

 

Mẹ: "Mày nằm viện bao lâu rồi? Tốn bao nhiêu tiền rồi hả?"

 

Nhìn mẹ phớt lờ câu hỏi về việc chặn tôi, tôi quyết định không trả lời nữa, khó chịu quăng điện thoại sang một bên.

 

Dù biết rằng nếu hỏi cũng không có câu trả lời nào tốt đẹp, nhưng tôi vẫn muốn xem bà sẽ bịa ra lý do gì để lừa tôi. 

 

Vì chỉ cần bà còn muốn lừa thì tức là bà vẫn quan tâm đến việc tôi nghĩ gì về bà.

 

Không còn cách nào khác, để tồn tại, tôi luôn phải bám víu vào từng chút yêu thương nhỏ bé để an ủi bản thân, đến mức nó đã trở thành thói quen. 

 

Nhưng may mắn thay, tôi đã sẵn sàng từ bỏ thói quen này.

 

Thấy tôi không trả lời, mẹ tôi liền gọi điện. Tôi do dự một lúc rồi mới nhấc máy, định bụng nếu bà vẫn hỏi về tiền viện phí thì tôi sẽ cúp máy ngay.

 

Không ngờ, bà lại dịu dàng hiếm thấy, dùng giọng dỗ dành trẻ con để nói với tôi:

 

"Con gái à, khi xuất viện, con về nhà đi! Về nhà dưỡng thương nhé! Dù sao con cũng bị thương, không thể đi làm được, bận rộn bốn năm rồi, giờ con cũng về nghỉ ngơi vài ngày để mẹ chăm sóc cho con."

 

Nghe những lời này, tôi không nhịn được, tự véo mình một cái, xác nhận mình không mơ mới có thể hờ hững trả lời: "Để con suy nghĩ thêm!" rồi cúp máy.

 

Mãi đến chiều tôi mới nhận ra mình đã làm gì - tôi đã từ chối thiện ý của mẹ.

 

5

 

Không biết mọi người trên đời này có phải cũng như vậy không, khi sắp mất đi rồi mới thấy quý trọng.

 

Thấy tôi lạnh nhạt, mẹ càng trở nên nhiệt tình hơn. 

 

Mỗi ngày bà gọi tôi hai ba cuộc điện thoại để năn nỉ tôi về nhà dưỡng thương.

 

"Người ta nói thương gân động cốt trăm ngày mới lành, đợi con về nhà, mẹ nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt. Lúc đó mẹ nhất định sẽ làm món gà hầm hạt dẻ con thích nhất cho con ăn để bồi bổ cơ thể. Nhà mình nuôi gà ta tốt lắm, chờ con về, mẹ sẽ hầm hết cho con ăn."

 

Bà còn gửi cho tôi ảnh phòng ngủ.

 

"Con gái ngoan, mẹ dọn phòng xong rồi, mau về đi!"

 

Nhìn phòng ốc sáng sủa sạch sẽ trong ảnh, cùng với ga trải giường mới tinh trên giường. 

 

Dù đây chỉ là sự ấm áp muộn màng, nhưng tôi vẫn có chút d.a.o động.

 

Tôi là người như vậy, chỉ cần một chút ấm áp thôi cũng không nhịn được mà dựa vào.

 

Tôi biết căn bệnh này gọi là thiếu tình thương, nhưng may mắn thay, lần này tôi đã có một giọng nói khác trong lòng hét lên: "Thâm tình đến muộn còn rẻ hơn cả cỏ rác."

 

Huống chi, mẹ tôi còn chẳng thể gọi là tình cảm sâu đậm, khi xưa bà muốn tôi trả tiền xây nhà mới, đã chủ động hứa sẽ cho tôi một căn phòng lớn.

 

Nhà xây xong đã hai năm rồi, bà mới nhớ ra phải thực hiện lời hứa.

 

Hai ngày sau, bạn cùng phòng Tiểu Văn đến thăm tôi. Trong lúc trò chuyện, cô ấy hỏi tôi còn phải nằm viện bao lâu nữa, nói rằng cô ấy có một người bạn đến làm việc, muốn ở phòng tôi.

 

"Nếu cậu nằm viện lâu, có thể chuyển nhượng lại cho cô ấy, cậu cũng có thể thu hồi một ít. Tiền thuê nhà đắt đỏ như thế, cậu có lẽ sẽ không thể đi làm vài tháng, nằm viện ở tuyến đầu cũng có phần đắt đỏ."

 

Nghe cô ấy nói, tôi không thể không bắt đầu cân nhắc vấn đề sau khi xuất viện sẽ ở đâu để dưỡng thương. Hiểu Văn nói rất đúng, tôi cũng biết cô ấy tìm bạn đến thuê phòng tôi là muốn giúp tôi giảm bớt áp lực kinh tế.

 

Thực tế thì tôi cũng không thể đi đến thành phố khác để dưỡng bệnh được.

 

Tiền trong tay tôi không nhiều, đợi đến khi xuất viện thanh toán xong viện phí, có lẽ cũng chỉ còn vài nghìn đồng.

 

Vì vậy lần tới mẹ tôi gọi điện đến, xét từ góc độ thực tế tôi đồng ý về nhà dưỡng thương.

 

Sau hơn một tháng điều trị tiếp theo, tôi xuất viện. Về đến phòng trọ, với sự giúp đỡ của Hiểu Văn tôi đã thu dọn hành lý.

 

Tôi kéo lê cái chân bó bột, chống gậy kéo vali bước lên tàu về nhà.

 

Xuống xe ở ga thành phố, tôi chen chúc trong đám đông lên xe buýt về huyện.

 

Ngồi trên ghế dành cho người khuyết tật, tôi nhận được điện thoại của mẹ.

 

"Con gái à, anh con bận không đi đón con được, con tự ngồi xe buýt về đi, mỗi nửa tiếng sẽ có một chuyến."

 

Không có kỳ vọng thì sẽ không có thất vọng. 

 

Lần này về nhà tôi đã vứt bỏ hết những ảo tưởng về tình thân, tôi chỉ muốn dưỡng thương cho tốt.

 

Tôi cũng không mong mẹ sẽ chăm sóc tôi như bà đã nói, chỉ cần không để tôi lang thang ngoài đường, có miếng ăn là được rồi.

 

Để không tích tụ thêm thất vọng, yêu cầu của tôi rất thấp.

 

6

 

Ngoại trừ việc không đón tôi, mẹ tôi cũng đã nói một câu thật lòng.

 

Bà thực sự đã hầm cho tôi một con gà.

 

Về đến nhà đúng bữa cơm, tôi chưa kịp vào xem phòng ngủ đã ngồi xuống ăn cơm rồi.

 

Mẹ gắp cho tôi cái đùi gà.

 

"Ăn gì bổ nấy, con ăn đùi gà, chân sẽ nhanh khỏi hơn!"

 

Tôi nhận lấy cái đùi gà, ngửi mùi thơm quen thuộc, trong lòng bỗng dưng ấm áp hơn một chút.

 

Có lẽ mẹ tôi thực sự đã chuẩn bị yêu thương tôi một cách thật lòng.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-me-vo-tinh/chuong-2.html.]

Nhưng giây tiếp theo, cái đùi gà bị ai đó đánh rơi khỏi tay tôi, rơi thẳng vào bát canh trước mặt tôi.

yyalyw

 

Nước canh b.ắ.n tung tóe lên người tôi.

 

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì thủ phạm đã khóc ầm lên.

 

"Bà ơi! Bà nói đùi gà đều là của Kim Bảo cơ mà? Sao lại cho cô ấy ăn! Kim Bảo muốn ăn đùi gà!"

 

Mẹ tôi vội vàng đứng lên, gắp cái đùi gà khác từ bát ra, cúi xuống bên cháu trai tôi.

 

"Kim Bảo ngoan! Kim Bảo giỏi! Không bị bỏng chứ! Sao bà lại không cho Kim Bảo ăn đùi gà được? Cái đùi gà này là của Kim Bảo mà."

 

Mẹ tôi ân cần đưa đùi gà vào tay cháu trai tôi.

 

Không ngờ nó khóc càng lớn hơn, còn vung tay đánh bay cả cái đùi gà.

 

"Không được! Không được! Bình thường hai cái đùi gà đều là của Kim Bảo, một cái không đủ, không đủ!"

 

Cái đùi gà sượt qua tóc chị dâu tôi, làm chị tức giận hét lớn:

 

"Lý Kim Bảo, im lặng chút đi!"

 

Mẹ tôi vẫn ôm Lý Kim Bảo dỗ dành.

 

"Kim Bảo, hôm nay nhường cô ăn một cái đùi gà, sau này cô sẽ mua nhà lớn cho con ở, Kim Bảo có muốn ở nhà lớn trong huyện không?"

 

Kim Bảo nghe thấy vậy lập tức ngừng khóc, hai mắt sáng lên.

 

Mẹ tôi cũng theo đó mà bồi thêm:

 

“Đợi cô mua nhà lớn cho, Kim Bảo có thể lên huyện học tiểu học rồi, Kim Bảo thích lên huyện học tiểu học có đúng không?”

 

7

 

Kim Bảo nghe thấy vậy, từ trong vòng tay mẹ tôi thoát ra, đôi tay dính dầu mỡ chộp lấy áo tôi.

 

"Vậy thì để cô ăn, nói rồi đấy, sau này cô phải mua nhà lớn cho con."

 

Tôi siết chặt nắm tay, chặt đến mức các khớp ngón tay xanh cả lại.

 

Mẹ thấy tôi cúi đầu không nói gì, liền đẩy mạnh tôi một cái.

 

"Nghĩ gì thế? Cháu con nói chuyện với con đấy! Làm cô mà không trả lời cháu à?"

 

Tôi ngẩng đầu nhìn một lượt, bốn người trên bàn đều nghiêm túc chờ đợi tôi trả lời, trong mắt tràn đầy khao khát về căn nhà lớn.

 

Không một ai coi việc mua nhà chỉ là câu đùa vui để trêu chọc đứa trẻ.

 

Tôi không nhịn được tự hỏi trong lòng, họ xem tôi là gì? Cây ước nguyện? Hay đèn thần Aladdin?

 

Tôi vô dụng, tôi nhu nhược, trước nay chỉ cần một chút tình cảm là có thể đổi lấy việc tôi cống hiến tất cả để làm hài lòng họ.

 

Nhưng tôi không phải là kẻ đầu óc có vấn đề, dù cho tôi có bị điên, tôi cũng không thể hứa hẹn đổi một cái đùi gà lấy một căn nhà, vì tôi vốn dĩ không có điều kiện để đáp ứng lời hứa đó.

 

Mẹ tôi vẫn như xưa không nghĩ cho tôi chút nào. 

 

Từ khi tôi vào cửa bà chưa hỏi qua một câu về tình trạng chân của tôi, bà chưa từng nghĩ đến nếu chân tôi không thể phục hồi hoàn toàn, sau này tôi sẽ làm sao kiếm sống, làm sao sống qua ngày, làm sao sống tiếp.

 

Bà chỉ nghĩ đến việc moi móc từ tôi, như thể tôi không phải là một sinh vật sống!

 

Nhưng tôi là người! Một người sống sờ sờ, sao bà có thể không yêu thương tôi chút nào, không vì tôi mà trả giá dù chỉ một ít, lại còn mặt dày để tôi cống hiến cho cháu trai của bà.

 

Không!

 

Tôi đã sai!

 

Bà đã ra cái giá là một cái đùi gà mà cháu trai bà ngày ngày đều có thể ăn cho tôi!

 

Nghĩ đến đây tôi tức quá mà bật cười.

 

Nhìn tôi cười đến gục xuống bàn ôm bụng, anh tôi phát hỏa.

 

"Mày bị làm sao thế, mẹ bảo mày nói chuyện, mày bị điếc à?"

 

Thấy tôi vẫn không đáp.

 

Anh liền vỗ mạnh xuống bàn ăn, cả cái bàn rung lên ba lần, tai tôi cũng ù đi.

 

Tiếng cười của tôi vang vọng khắp phòng.

 

Dù tôi không mang theo chút mong đợi nào, tôi vẫn thấy kinh ngạc trước sự vô liêm sỉ của họ.

 

Nhưng cái quý nhất của con người là lòng tự trọng, giờ đây tôi sẽ không để người khác điều khiển mình nữa, tôi cũng sẽ không tiếp tục làm cái túi m.á.u ngu ngốc nữa.

 

Tôi vịn lấy cái bụng đang cười đến đau đớn ngồi thẳng dậy, lau nước mắt đang chảy ra vì cười nơi khóe mắt.

 

Nhìn bốn người bọn họ tôi nói từng chữ:

 

"Đã nói bao nhiêu lần rồi! Muốn ước thì đến chùa mà ước!"

 

Bọn họ đều lắng tai chờ đợi câu trả lời của tôi, tự nhiên nghe thấy lời tôi rõ ràng.

 

Anh tôi có vẻ như không tin được mà hỏi lại lần nữa;

 

"Mày nói cái gì?"

 

Tôi ho khan hai tiếng, thông cổ họng, chắp hai tay vào miệng tạo thành hình loa, từng chữ từng chữ nói:

 

"Tôi nói~ muốn ước thì~ đến chùa mà ước! Nhưng nếu thật sự muốn có nhà thì nên thành tâm một chút! Một cái đùi gà mà muốn đổi lấy một căn nhà, các người nghĩ Bồ Tát là đồ ngốc à?"

 

Lần này âm thanh phát ra đủ lớn rồi.

 

Mặt bọn họ đều tái đi.

Loading...