NGƯỜI KHÔNG TIM - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-07-04 15:55:08
Lượt xem: 37

Khi ta tỉnh lại lần nữa, thứ đầu tiên ta thấy không phải âm tào địa phủ, mà là một gian nhà trúc thanh tịnh, nhã nhặn.

Ở chính giữa phòng, có một thiếu nữ trẻ tuổi vận áo màu chàm ngồi đọc sách, nghe thấy tiếng động do ta phát ra, nàng không ngẩng đầu mà chỉ nói: “Ngươi tỉnh rồi?”

Ta cố gắng cử động, cảm thấy toàn thân cứng đờ, nhưng vẫn cố gượng dậy, hướng về nàng mà quỳ lạy hành đại lễ, “Đa tạ... tỷ tỷ cứu mạng.”

Thiếu nữ nghiêng mình, không nhận lễ của ta.

Nàng nói: “Ta không cứu mạng ngươi, ngươi cũng không tính là còn sống.”

Nàng bảo nàng họ Triệu, là một thuật sĩ.

Ta vì bị tà ma ngoại đạo m.ó.c t.i.m mà chết, c.h.ế.t rồi oán khí khó tiêu, t.h.i t.h.ể cứng đờ mà không thối rữa, hóa thành một cương thi.

Khi Triệu thuật sĩ gặp ta, ta đang vô tri vô giác cắn cổ một con sói uống máu.

Cảm nhận được hơi thở của người sống, ta lập tức vứt bỏ xác con sói, hung hãn lao về phía Triệu thuật sĩ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-khong-tim/chuong-2.html.]

Nhưng lại bị nàng dễ dàng khống chế.

Triệu thuật sĩ nói: “Ta vốn định thiêu xác siêu độ ngươi, nhưng ngươi vốn sinh ra với cơ thể chí âm, thêm vào đó oán khí quá nặng, khó mà hóa giải. Đúng lúc bên đường có một đóa hoa quỳnh nở rộ, hoa quỳnh là vật tinh khiết cực kì, ta bèn hái một đóa quỳnh trắng, đặt vào trong n.g.ự.c ngươi, thi triển thuật pháp mới có thể đánh thức thần trí của ngươi.”

Ta cúi đầu nhìn vị trí tim mình, vết thương vốn rách toạc đã lành lặn, không hề thấy dấu vết m.á.u me dữ tợn trước đây.

Chỉ là trái tim từng đập thình thịch đã không còn tồn tại, giờ đây trong lồng n.g.ự.c ta, chỉ còn một đóa quỳnh bị oán khí nhuộm thành màu máu.

Triệu thuật sĩ nói: “Khi oán khí của ngươi tiêu tan, màu m.á.u trên đóa quỳnh sẽ phai đi, đến khi quỳnh trắng xuất hiện lại, ngươi có thể tái nhập luân hồi.”

Ta lẩm bẩm: “Sẽ có ngày đó sao?”

Mỗi khi nghĩ đến phụ thân lạnh lùng, mẫu thân giả dối và tên yêu đạo độc ác kia, oán hận trong ta lại sôi trào không kiềm chế được, khiến hoa cỏ xung quanh cũng vì oán khí mà nhanh chóng tàn úa.

Triệu thuật sĩ thấy vậy, lặng lẽ thở dài: “Sẽ có ngày đó.”

Mười ba năm sau, ngày đó đã đến.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...