NGƯỜI KHÔNG TIM - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:25:58
Lượt xem: 62

Ta còn nhớ rõ những chuyện xảy ra trước khi ta chết.

Hôm ấy là sinh thần của ta, gió xuân ấm áp, phụ thân vốn không bao giờ cười nói với ta lại bất ngờ bảo muốn dẫn ta đi đạp thanh ở ngoại thành, thậm chí giữa đường còn dừng xe ngựa, sai nô tì mua cho ta một xiên hồ lô ngọt.

Ta chưa từng được ăn loại quà vặt dân gian này, lúc ấy vui mừng không tả xiết, nhưng khi liếc thấy nét mặt mẫu thân bên cạnh u sầu, ta ngoan ngoãn đưa xiên hồ lô lên, "A nương, cho người ăn."

Mẫu thân tức thì lệ rơi đầy mặt, một tay ôm chặt lấy ta đầy bi thương: "Lão gia, không thể không gửi Duyệt nhi đến nông gia sao? Ta thực sự không chịu được."

Phụ thân mất kiên nhẫn đáp: "Quốc sư miệng vàng lời ngọc, phán rằng con gái trưởng của ta, Phó Duyệt, sau này sẽ gieo tai họa cho cả phủ Định An Hầu, quốc sư là bậc thánh nhân, lời hắn nói sao có thể sai? Nay ta chỉ gửi nó cho một nông gia nuôi dưỡng, mạng nó còn giữ được là đã vô cùng khoan hồng rồi!"

Thấy mẫu thân vẫn không ngừng khóc, phụ thân lại dịu giọng, hòa hoãn nói: "Thôi được, nếu nàng thật sự muốn có con gái, đợi sau khi gửi nó đi, ta sẽ tìm cho nàng một đứa tốt hơn."

Mẫu thân miễn cưỡng gật đầu, "Được rồi, vậy thì tìm một đứa giống Duyệt nhi..."

Những lời sau đó, ta đã không còn nhớ rõ.

Ta chỉ nhớ đêm ấy ánh trăng lạnh đến vô cùng, xe ngựa chạy phía trước, ta đuổi theo phía sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-khong-tim/chuong-1.html.]

Ta vừa đuổi vừa khóc, khóc đến khàn cả giọng, đầu óc choáng váng, nhưng xe ngựa phía trước không hề dừng lại một chút nào.

Ta ngã mạnh xuống đất, khi ngẩng đầu lên, xe ngựa đã biến mất không dấu vết, trước mắt ta hiện ra một nam tử xa lạ.

Đôi mắt gã được che bởi mảnh vải rộng khoảng ba ngón tay, khóe miệng cười nhạt, hắn nhẹ nhàng đỡ ta dậy, nói: "Tiểu cô nương, cẩn thận."

Ta vội vàng đưa xiên hồ lô lên, "Ca ca, cầu xin huynh, đưa ta trở về Định An..."

Lời chưa dứt, xiên hồ lô trong tay ta đã rơi xuống đất.

Ta cúi đầu, không thể tin được nhìn vào bàn tay đang cắm vào lồng n.g.ự.c mình.

Trong khoảnh khắc ấy, ta nghe thấy thanh âm ngón tay khuấy động trong m.á.u thịt.

Một lát sau, ta ngã xuống trong vũng máu.

Ta c.h.ế.t vào ngày bị cha mẹ vứt bỏ.

Ngày c.h.ế.t ấy, ta vừa tròn bốn tuổi.

Bình luận

2 bình luận

Loading...