NGƯỜI KHÔNG TIM - Chương 17

Cập nhật lúc: 2024-07-03 18:27:45
Lượt xem: 48

Lý Hằng rất nghe lời Hoàng hậu, nghiêm ngặt không cho ta ra ngoài.

“Bên ngoài nguy hiểm.” Chàng chậm rãi nói.

Ta đương nhiên biết.

Dù gần đây phủ Tấn vương đóng cửa không ra ngoài, nhưng trong phủ lớn như vậy vẫn có những lời đồn thổi lọt vào.

Hôm kia nghe nói rằng Hoàng đế bị ám sát băng hà, Trần vương và Quốc sư vì bảo vệ mà cũng bị sát hại.

Hôm qua, bộ Hình điều tra rõ ràng, nói chứng cứ xác thực, khẳng định vụ án tày trời này là do Định An hầu mưu đồ, bắt toàn bộ phủ Định An hầu vào ngục, chỉ có một nữ nhân do đã gả vào Vương thất mà thoát nạn.

Hôm nay giờ ngọ ba khắc, chính là lúc tru di cả phủ Định An hầu.

Cuối cùng ta được ra khỏi phủ, đến pháp trường tiễn phụ mẫu lần cuối.

“Duyệt nhi! Duyệt nhi! Phụ thân bị oan!”

Định An hầu không còn chút vinh quang ngày xưa nào, lúc này đầu bù tóc rối, người đầy bẩn thỉu, còn tệ hơn kẻ ăn mày bẩn thỉu nhất.

“Sao chúng có thể… có thể chỉ dựa vào một con d.a.o của ta mà kết tội mưu đồ của ta? Đây là lăng trì mà!” Y khóc lớn, “Ngươi mau đi cầu xin Hoàng hậu! Cầu xin Tấn vương! Ngươi phải lấy cái c.h.ế.t của mình mà buộc họ điều tra lại! Mau đi!”

Ta rơi lệ nói, “Nhưng phụ thân, con d.a.o đó là bảo bối người yêu quý cất giữ trong thư phòng, người bình thường làm sao biết được? Nếu nói không liên quan gì đến phủ Định An hầu, ai tin đây?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-khong-tim/chuong-17.html.]

Tiếng khóc của Định An hầu ngừng lại, y nghi ngờ nhìn ta, “...Ngươi làm sao biết con d.a.o đó ta cất trong thư phòng?”

Ta hạ giọng nói, “Bởi vì chính tay ta đã lấy nó ra từ thư phòng của người, cắm vào tim Hoàng đế đấy.”

“Là ngươi? Là ngươi!!” Định An hầu ngay lập tức điên cuồng, gào thét với quan giám sát xung quanh, “Bắt lấy nó! Các ngươi không nghe thấy sao? Là nó, chính nó g.i.ế.c Hoàng đế!!”

Quan giám sát khinh bỉ nói, “Chết đến nơi rồi còn muốn vu khống nhi tử của mình, lão tặc này thật độc ác.”

Ta rơi lệ nói với quan giám sát, “Cầu xin đại nhân khai ân, cho ta được từ biệt mẫu thân lần cuối.”

Quan giám sát mất kiên nhẫn phất tay, ra hiệu ta mau lên.

Hầu phu nhân mờ mịt ngẩng đầu, giọng khàn hỏi, “A Anh đâu?”

Ta đưa chiếc ngọc hoàn ra trước mắt bà, “Người nghĩ sao?”

Hầu phu nhân nhắm chặt mắt, nước mắt không ngừng rơi, “Ta đã biết mà, ta đã biết, cuối cùng ta vẫn có lỗi với con.”

“Không sao,” ta nói, “Dù gì thì bây giờ, ta đã đòi lại tất cả.”

“Từ nay về sau, ta và người, không gặp lại.”

Lời vừa dứt, ta cúi đầu nhìn, hoa Quỳnh trong n.g.ự.c ta đã hoàn toàn nhạt màu, chỉ còn lại một mảng trắng tinh khiết.

 

Bình luận

2 bình luận

Loading...