NGƯỜI KHÔNG TIM - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:32:52
Lượt xem: 111

Ta bất giác cũng không hy vọng nhận được câu trả lời từ Phó Anh.

Dẫu sao nàng trông như sắp ngất đến nơi rồi.

Vậy nên ta tự mình đẩy cửa bước vào.

Thanh đoản đao của Quốc sư đã cắm sâu vào da thịt Hoàng đế, tấm lụa trắng che mắt hắn ta rơi xuống, đôi mắt y đỏ ngầu, ánh nhìn chăm chú vào dòng m.á.u tươi đang nhỏ xuống từ cơ thể Hoàng đế đầy tham lam và độc ác, tựa như yêu ma kinh hoàng nhất thế gian.

“Chuyện gì đây?” ta nói, “Ngươi so với ta còn giống tà ma hơn.”

Trong khoảnh khắc bất ngờ ấy, đoản đao của Quốc sư chuyển hướng nhắm vào ta, “Ngươi là ai?”

“Ngài Quốc sư quên rồi sao?”

Ta bước lên một bước, hình dáng thiếu nữ của ta do pháp lực của Triệu thuật sĩ duy trì bắt đầu biến đổi, hiện ra chân thân của ta—một hài nữ chỉ bốn tuổi, với một vết rách khủng khiếp trên ngực.

“Ta là Phó Duyệt.”

“Là ngươi?” Sắc mặt Quốc sư biến đổi từ kinh ngạc đến sợ hãi, ta biết y cuối cùng đã nhận ra ta.

“Là ngươi!!”

Ta trở lại hình dáng thiếu nữ mười bảy tuổi, đưa ra bộ móng tay dài đỏ như máu, “Bây giờ mới nhận ra ta, phải chăng đã quá muộn.”

“Ta đương nhiên không nhận ra ngươi.” Quốc sư dần lấy lại bình tĩnh, y cười lạnh một tiếng, “Chính ngươi tự hỏi xem, trên đường đến đây, ngươi đã giẫm c.h.ế.t bao nhiêu con kiến? Chúng tên gì? Trông ra sao? Ngươi nhớ được chăng?”

Y khẽ vung tay áo, đầy ngạo mạn, “Các ngươi với ta, chẳng qua chỉ là những con kiến hôi.”

“Đáng tiếc, ta không phải kiến hôi, ta là xác sống không tim.”

Trong khi nói, móng tay dài ba tấc của ta đã rạch nát da thịt y.

Tên ác nhân ám ảnh trong cơn ác mộng của ta suốt mười ba năm qua, trong một tiếng thét thảm thiết, đã hóa thành vũng nước mủ.

Thì ra, cũng chỉ đến thế.

Ta cúi đầu, nhìn thấy hoa Quỳnh trong n.g.ự.c ta bỗng nhạt màu đi nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-khong-tim/chuong-16.html.]

Lão Hoàng đế bên cạnh vẫn chưa chết, giọng khàn khàn gọi, “Ngươi là ai, không cần biết ngươi là thứ gì, mau cứu trẫm! Đợi trẫm khỏi bệnh, trẫm nhất định phong ngươi làm Quốc sư…”

Ta tiến đến, rút thanh đao của Quốc sư ra khỏi n.g.ự.c y.

Rồi dưới ánh mắt mong đợi của y, ta từ trong tay áo lấy ra một con d.a.o có ấn ký của phủ Định An hầu, nhắm thẳng tim y, đ.â.m thật sâu.

“Thật xin lỗi”, ta phủi tay, “Ta không có ý định cứu ngươi.”

Lão Hoàng đế miệng trào máu, mắt trợn ngược, c.h.ế.t không nhắm mắt.

Khi bước ra khỏi gian phòng đầy rẫy hỗn độn, Phó Anh đã sợ đến mức ngã trên đất, thấy ta bước lại gần, nàng hoảng sợ lùi lại, “Cầu xin ngươi, tha cho ta, là ta có lỗi với ngươi, cầu xin ngươi tha cho ta.”

“Ngươi không có lỗi với ta.” Ta cúi người đối diện nàng, “Vậy nên ta có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi phải để lại một thứ.”

Phó Anh run rẩy không ngừng, tuyệt vọng nhắm mắt lại, có lẽ nàng nghĩ rằng ta sẽ yêu cầu một trái tim giống như Quốc sư.

Ngón tay ta lướt qua nàng, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gỡ chiếc ngọc hoàn đeo trên cổ nàng xuống.

Phó Anh khẽ sững sờ, “Đó là món quà của mẫu thân tặng ta…”

Ta cười khẩy, “Ngươi vẫn còn bận tâm đến họ sao?”

“Ngươi đi đi, đi càng xa càng tốt.” Ta đứng dậy nói, “Phủ Định An hầu, sắp kết thúc rồi.”

Phó Anh rời đi.

Chẳng ai biết nàng sẽ đi đâu.

Ta một mình bước ra khỏi Trích Tinh lâu, trở lại trước điện của Hoàng hậu.

Lý Hằng đang đợi ta ngoài cửa điện.

Hoàng hậu cũng ở đó.

Khóe miệng nàng thoáng nở nụ cười, nói, “Trở về rồi?”

“Đã về rồi, tam đệ, ngươi đưa Vương phi về phủ đi.”

Gió từ trong tường cung thổi xa xa, làm tung bay mái tóc của Hoàng hậu, nàng mỉm cười nói, “Gió nổi rồi, nếu không có việc cần, gần đây đừng ra ngoài.”

Bình luận

2 bình luận

Loading...