Chạm để tắt
Chạm để tắt

NGƯỜI CÓ TÌNH RỒI SẼ VỀ VỚI NHAU - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-08-06 15:41:59
Lượt xem: 367

 

8.

 

Tại tập đoàn Cố Thị.

 

Diệp Mẫn mặc một chiếc váy đỏ rực rỡ, đẩy nhẹ kính râm, vừa định bước vào thang máy một cách duyên dáng thì bị một bàn tay chặn lại.

 

“Khụ, tôi tìm Cố Hựu Thần.”

 

“Xin lỗi, cô cần phải hẹn trước.”

 

Hẹn trước?

 

Diệp Mẫn hơi ngẩn ra, muốn gọi điện cho Cố Hựu Thần nhưng lại sợ anh đang làm việc, đành phải nhắn tin cho anh.

 

Không ngờ, cô vừa gửi xong thì anh gọi ngay đến.

 

Diệp Mẫn sợ đến mức suýt làm rơi điện thoại, trong lúc hoảng loạn vẫn cố giữ cho giọng nói dịu dàng:

 

“Alo~”

 

“Tôi sẽ để trợ lý xuống đón em.”

 

Diệp Mẫn âm thầm vui mừng trong lòng, không kìm được giọng nói càng trở nên ngọt ngào hơn:

 

“À, được thôi~ nhưng em lên đó có làm phiền anh làm việc không?”

 

Cố Hựu Thần: “Nếu em làm phiền tôi, em tự biết hậu quả.”

 

Diệp Mẫn: “...”

 

Cô chỉ muốn làm nũng một chút thôi mà.

 

Lời của Cố Hựu Thần như một gáo nước lạnh tạt vào mặt cô.

 

Diệp Mẫn đột nhiên mất hứng, nhưng khi trợ lý xuống, cô vẫn theo lên.

 

Vì anh không cho ra ngoài uống rượu nhảy nhót, mà cô lại là nhà thiết kế tự do, gần đây không có việc gì, thực sự rất rảnh rỗi.

 

Diệp Mẫn coi như mình đang cố gắng nhẫn nhịn một chút, đợi đến ngày hạ gục anh để ngẩng cao đầu hãnh diện.

 

9.

 

Tôi thề rằng, trước khi nhìn thấy khuôn mặt của Cố Hựu Thần, tôi thật sự đã hơi tức giận.

 

Nhưng mà…

 

Vừa bước vào văn phòng, mùi hương thanh khiết phảng phất khiến lòng tôi run rẩy, ánh mắt chạm ngay vào khuôn mặt điển trai nhưng lạnh lùng của Cố Hựu Thần.

 

“Cố tổng, hợp đồng này xin ngài xem qua.”

 

“Cố tổng, đây là báo cáo dự án tuần này.”

 

“Cố tổng...”

 

Từng tiếng “Cố tổng” vang lên.

 

Tôi nghe nhiều đến nỗi muốn ngáp dài từng đợt, nhưng Cố Hựu Thần lại xử lý mọi việc một cách điềm tĩnh, cho đến giờ tan làm mới tạm dừng.

 

“Ưm.”

 

Chiếc áo âu phục được khoác trên người, mắt tôi nhắm nghiền, tưởng như mình đang mơ, thở dài:

 

“Ông xã, ăn cơm thôi, đói quá~”

 

“Nói tiếng người.”

 

Giọng Cố Hựu Thần trong trẻo nhưng lạnh lùng.

 

Tôi giật mình một cái, mở mắt ra: “Em, em đói rồi.”

 

Cố Hựu Thần: “Muốn ăn gì?”

 

Tôi mím môi, chìm vào dòng suy nghĩ, nhưng sao càng nghĩ, sự chú ý của tôi lại chuyển sang một hướng khác thế này.

 

Anh ấy ở gần quá.

 

Cổ áo sơ mi mở ra, có thể nhìn thấy xương quai xanh và yết hầu nhô lên.

 

“Nghĩ xong thì nói với tôi.”

 

Cố Hựu Thần quay mặt đi, tay anh khẽ nâng lên, cài cúc áo lại một cách tự nhiên.

 

“Anh cài cúc làm gì, trời nóng thế này mà.”

 

Tôi bắt đầu giả vờ hỏi.

 

Cố Hựu Thần cầm điện thoại, hơi nhíu mày: “Tôi không nóng.”

 

Tôi: “...”

 

Tôi không kìm được mà cười trộm, ngồi đối diện bàn làm việc của anh, hai tay chống cằm nhìn anh.

 

Cố Hựu Thần vô tình ngước lên, chạm phải ánh mắt tôi, hơi dừng lại một giây, rồi lại cúi đầu xuống:

 

“Muốn ăn gì, tôi sẽ gọi ngay.”

 

“Em muốn ăn... bánh bà xã! Lòng phổi vợ chồng!”

 

Cố Hựu Thần: “...”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-co-tinh-roi-se-ve-voi-nhau/chuong-5.html.]

Cố Hựu Thần không kìm được liếc tôi một cái, môi khẽ mím, bắt đầu đặt đồ ăn.

 

10.

 

Khi đồ ăn được mang đến.

 

Tôi đã đói đến mức nằm bò ra bàn, nhưng bên ngoài phòng làm việc lại vang lên tiếng reo hò, khiến tôi không nhịn được nhìn ra.

 

“Mọi người, ông chủ phát thưởng! Hoàn thành xong đơn này, nhóm chúng ta được nghỉ phép có lương!”

 

“Cảm ơn ông chủ~”

 

Chiếc đèn sợi đốt lúc này không hiểu sao lại toả ra một thứ hương thơm nức mũi.

 

Tôi cũng không khỏi ghen tị với nhân viên của Cố Thị.

 

Thật ra khi tốt nghiệp, tôi đã từng nghĩ đến việc đi tìm Cố Hựu Thần, vào công ty nhà họ Cố, cố gắng để được đứng bên cạnh anh.

 

Nhưng mà!

 

Công việc này thật sự có đãi ngộ quá tốt, người đến phỏng vấn đông như kiến.

 

Thật không may.

 

Tôi đã bị loại ngay từ vòng phỏng vấn thứ hai...

 

Lúc đó tôi thật sự còn rất nghèo và chật vật.

 

Dốc hết sức phỏng vấn mà chỉ nhận lại được kết quả thất bại, ngoài cuốn sách tư liệu cơ bản thì tôi chẳng còn gì, bên phía gia đình thúc giục tôi thi công chức để không lãng phí tư cách sinh viên mới tốt nghiệp.

 

Nhưng ước mơ của tôi lại là làm một nhà thiết kế.

 

Tuy nhiên, thời điểm đó ước mơ còn không nuôi nổi bản thân, tôi dù khốn đốn nhưng không muốn cúi đầu.

 

Nợ tiền thuê nhà, nợ tiền điện nước, chủ nhà ngày nào cũng đuổi theo sau lưng.

 

May mắn thay, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn gặp được anh.

 

Chỉ cần nhìn thấy anh, tôi đã vui vẻ rồi.

 

Giống như nỗi nhung nhớ sau nhiều năm tích tụ đã có điểm để giải toả, cảm giác yêu thầm rung động trong tôi lại bùng lên không thể kiểm soát.

 

“Không phải đói lắm sao? Lại đây.”

 

Cố Hựu Thần dọn dẹp bàn trà, trợ lý đặt cơm lên bàn, không kìm được liếc nhìn tôi một cái.

 

Tôi mỉm cười, tự nhiên giới thiệu: “Xin chào, lần trước quên tự giới thiệu, tôi là Diệp Mẫn.”

 

Trợ lý sững lại, bật cười: “Xin chào, xin chào, tôi là trợ lý của Cố tổng, Đàm Bạch.”

 

Đàm Bạch?

 

Tôi nhướng mày, cảm thấy cái tên này quen quen, nghĩ đi nghĩ lại, trong đầu chợt lóe lên.

 

Anh ta chẳng phải là người đã phỏng vấn tôi lúc đó sao?

 

Đang định mở miệng, Đàm Bạch đã lắc đầu với tôi, tôi cười hì hì, im lặng.

 

“Hai người định nhìn nhau đến bao giờ?”

 

Cố Hựu Thần tựa vào sofa, mạnh tay mở đôi đũa tre.

 

“Ơ, tôi còn có việc, Cố tổng dùng bữa ngon miệng.”

 

Đàm Bạch thuận thế rời đi.

 

Tôi mừng rỡ, ngồi bên cạnh Cố Hựu Thần, dùng khăn ướt lau tay, mở hộp cơm ra.

 

“Vì sao cứ nhìn chằm chằm Đàm Bạch?”

 

Cố Hựu Thần đột nhiên hỏi.

 

Tôi đang gắp thức ăn, nghe thấy câu này, không nhịn được cười phản bác: “Không thì nhìn anh à?”

 

Cố Hựu Thần nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc: “Kết hôn với em quá vội vàng, chưa kịp điều tra thân thế, lo lắng em chính là gián điệp thương mại.”

 

Tôi: “...”

 

Câu trả lời này thật sự không thể chê vào đâu được.

 

Tôi bất giác muốn cười, nhếch môi nhìn anh: “Đúng rồi, em chính là gián điệp đó.”

 

Cố Hựu Thần: “?”

 

Diệp Mẫn: “Em là gián điệp đến để đánh cắp trái tim anh~”

 

Cố Hựu Thần hơi sững lại, dịu dàng nhíu mày: “Dẻo miệng.”

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

Tôi gắp thức ăn, hừ nhẹ: “Không phải, em nói thật đấy, trong mắt em chỉ có anh~”

 

Cố Hựu Thần cắn chặt quai hàm, nhiều lần muốn nói lại thôi, thấp giọng: “Ăn cơm đi.”

 

Tôi cười hì hì, lớn gan nói: “Được, nghe lời ông xã~”

 

Cố Hựu Thần: “...”

 

Tôi chớp chớp mắt nhìn anh, không đợi anh mở miệng, đã bĩu môi nói: “Giấy kết hôn cũng đã lĩnh rồi, gọi anh là ông xã có gì quá đáng đâu? Em không ngại anh gọi em là bà xã mà.”

 

Cố Hựu Thần: “...”

 

Có lẽ không thể nói lại tôi, Cố Hựu Thần bắt đầu giữ im lặng, trong lòng tôi như có một con chim vui vẻ nhảy nhót, bắt đầu ríu rít gọi “ông xã”.

 

Loading...