Chạm để tắt
Chạm để tắt

NGƯỜI CÓ TÌNH RỒI SẼ VỀ VỚI NHAU - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-05 11:42:11
Lượt xem: 389

 

5.

 

Tôi lại thất bại nữa rồi...

 

Lần thất bại trước là lúc Cố Hựu Thần đang tắm.

 

Tôi định khẽ đẩy khe cửa, kết quả là anh ấy phản ứng cực nhanh, bàn tay ướt đẫm trực tiếp giữ chặt cửa, còn thuận tiện khóa luôn.

 

“Diệp tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất thân.”

 

Giọng Cố Hựu Thần trầm thấp.

 

“À, không phải anh nghĩ là tôi muốn nhìn anh đó chứ?”

 

Tôi bắt đầu mở miệng nói dối: “Xin lỗi. Tôi chỉ tưởng rằng mình quên tắt đèn sưởi thôi.”

 

Cố Hựu Thần không nói gì thêm nhưng tôi nhớ rõ lúc anh ấy tắm xong bước ra, áo choàng được quấn chặt kín đáo, như thể sợ rằng tôi, một con sói đói có thể sẽ nhìn thấy bất kỳ chi tiết nào.

 

Sau đó anh ấy còn sửa lại đèn sưởi trong phòng tắm và nhất quyết không vào phòng ngủ chính nữa.

 

Nếu như thời hiện đại này vẫn còn đền thờ trinh tiết, tôi nhất định phải dựng cho Cố Hựu Thần một cái.

 

6.

 

Đúng như câu nói “Càng thất bại càng dũng cảm” (thật ra là tà tâm vẫn không chớc).

 

Tôi quyết định không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để tiếp xúc với Cố Hựu Thần.

 

Ví dụ: Ăn sáng.

 

Vì là kết hôn giả nên nếu khớp thời gian thì tôi và Cố Hựu Thần cùng ăn, không khớp thì thôi.

 

Cho đến nay, tôi và anh ấy chưa từng ăn cùng nhau lần nào.

 

Tôi hạ quyết tâm đặt năm, sáu cái báo thức, quyết dậy sớm cùng anh ấy ăn sáng.

 

Tuy nhiên, thực tế là tôi nằm lăn lộn trên giường mấy lần, không ngại khó khăn mà tắt báo thức liên tục.

 

Đàn ông là gì chứ...

 

Có quan trọng bằng giấc ngủ nướng của tôi không?

 

Hơn mười một giờ.

 

Tôi ngáp dài, biết chắc Cố Hựu Thần không ở nhà buổi trưa, cũng lười trang điểm, trực tiếp xuống lầu.

 

Kết quả.

 

Chưa đi được mấy bước, tôi đã hoảng sợ muốn chạy trốn.

 

Mẹ Cố thanh lịch ngồi trên sofa, hơi có vẻ không hài lòng liếc nhìn tôi, nhẹ nhàng nhấp trà, như thể không thấy tôi, mặt hướng về phía bếp.

 

Tôi đứng đờ tại chỗ, cũng nhìn thoáng qua bếp.

 

Cố Hựu Thần đang cúi đầu bận rộn cắt rau, vô cùng tập trung.

 

“Con nói thử xem, mẹ chọn cho con bao nhiêu cô gái, có ai kém hơn cô ta đâu? Con đúng là bị mỡ heo che mờ mắt, bỏ qua những cô gái danh giá, cứ nhất quyết phải cưới cô ta. Con xem xem bây giờ là mấy giờ rồi. Cưới vợ vào nhà, một bữa cơm nóng cũng phải tự mình làm.”

 

Nói xong.

 

Mẹ Cố lại che miệng ngạc nhiên nhìn tôi: “Ái chà, dậy rồi à, tôi nói thẳng quá, cô đừng để bụng nhé.”

 

Tôi: “…”

 

Tôi mấp máy môi, vì bà ấy là mẹ ruột của Cố Hựu Thần nên nhất thời không biết trả lời thế nào.

 

Dù gì thì. 

 

Khi xưa vừa nghe tin Cố Hựu Thần muốn kết hôn với tôi, bà ấy sống c.h.ế.t không chịu, khóc lóc đến trời long lở đất, sau cùng chúng tôi cũng thấy phiền, không tổ chức đám cưới nữa.   

 

“Mẹ, mẹ nói nhiều quá.”

 

Giọng Cố Hựu Thần thản nhiên, như thể đang nói về một sự thật không thể thật hơn. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-co-tinh-roi-se-ve-voi-nhau/chuong-3.html.]

Tôi cảm thấy hơi ngượng ngùng. 

 

Đột nhiên nhận ra rằng Cố Hựu Thần đối với ai cũng như vậy, dù đối phương có là mẹ ruột của anh. 

 

“Mẹ chẳng phải vì muốn tốt cho con sao?”

 

Mẹ Cố sốt ruột nói: “Giờ còn không dạy dỗ cô ta nghiêm chỉnh, sau này đều là con phải phục vụ cô ta đấy.” 

 

Tôi: “…”

 

Nói xong, mẹ Cố còn lạnh lùng lườm tôi một cái. 

 

Bầu không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. 

 

Cố Hựu Thần đặt bát canh xuống bàn ăn, thậm chí không nhìn tôi lấy một cái, lạnh nhạt nói: 

 

“Con kết hôn với cô ấy không phải vì để cô ấy nấu cơm cho con.” 

 

“Được! Được, con giỏi lắm!”

 

Mẹ Cố đột nhiên hét lên. 

 

Tôi sợ đến run rẩy, hoàn toàn không dám xen vào, cũng không dám đối diện với ánh mắt sắc lạnh của bà. 

 

Tôi chỉ cảm thấy cả người như bị đông cứng, mãi đến khi bà rời đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, tay chống lên ghế sofa để đứng vững. 

 

“Xin lỗi, tính mẹ tôi không tốt, giọng lại to.”

 

Cố Hựu Thần đột nhiên mở miệng. 

 

Tôi cười cười, vội vàng xua tay nói: “Ờ, không cần xin lỗi, tôi không sao, giọng to tức là chứng minh bà ấy còn khỏe mạnh!” 

 

Lời vừa dứt. 

 

Tay Cố Hựu Thần đang đặt bát đũa khựng lại một chút, từ trong ánh nắng ban ngày liếc nhìn tôi, ánh mắt có chút khó hiểu. 

 

Chưa kịp để tôi phản ứng. 

 

Anh đã kéo ghế ra, lạnh nhạt nói: “Có thể ngồi rồi, Diệp tiểu thư.” 

 

Emmm.

 

Đột nhiên có cảm giác bản thân được chiều chuộng, là sao đây... 

 

“Ờ...”

 

Tôi ngẩn ra một chút, theo bản năng định bước tới, nhưng nhìn thấy bộ dáng chỉnh tề của Cố Hựu Thần, lập tức dừng chân, ho khẽ rồi cười nói: 

 

“Có thể đợi tôi mười phút không?” 

 

“Hả?”

 

Cố Hựu Thần khó hiểu. 

 

Tôi: “Tôi trang điểm chút đã~”

 

Cố Hựu Thần: “…”

 

Mười phút sau. 

 

Tôi cầm đũa, vuốt lọn tóc bên tai, cười tít mắt nói: 

 

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Wow, ngon quá đi.” 

 

Giọng Cố Hựu Thần rất nhẹ: “Ăn không nói, ngủ không lời.” 

 

Tôi: “…”

 

“Ồ.”

 

Tôi hơi thất vọng, ngoan ngoãn đáp lời. 

 

Không biết qua bao lâu, Cố Hựu Thần mới thấp giọng nói: “Cảm ơn vì lời khen.” 

 

Hí hí (#^.^#).

 

Loading...