Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

NGƯỜI CHỒNG GIẢ VỜ BỊ BỆNH THẬT SỰ ĐÃ MẮC BỆNH NAN Y - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2024-10-12 00:19:35
Lượt xem: 1,678

4

 

Điều thứ ba trong danh sách nguyện vọng là chuyến hành trình thanh lọc tâm hồn ở Tây Tạng.

 

Đêm trước khi khởi hành, Lâm Đức nhận được một cuộc gọi. Anh đang thu dọn hành lý và bật loa ngoài điện thoại.

 

Đầu dây bên kia là một người tự xưng là trưởng khoa ngoại của bệnh viện, hỏi về tình trạng bệnh của anh.

 

“Tại sao anh không muốn tiếp tục điều trị? Chỉ uống thuốc thôi là không đủ đâu, về phương án điều trị và chi phí, chúng ta có thể thảo luận thêm.”

 

Lâm Đức mở to mắt, có vẻ khó tin.

 

Phản ứng của anh như thể lần đầu tiên nghe thấy mình bị bệnh.

 

Thật ra tôi cũng khá bất ngờ.

 

Một bác sĩ sẵn sàng gọi điện hỏi thăm và khuyên bảo điều trị, đúng là một bác sĩ tốt.

 

Người bên kia lại nói:

 

“Tôi là bạn của Viêm Thanh, anh có thể hoàn toàn tin tưởng tôi. Ngày mai anh đến bệnh viện để tiến hành kiểm tra chi tiết hơn nhé?”

 

Nghe thấy câu này, anh lại đột nhiên bình tĩnh lại.

 

Liếc nhìn tôi, Lâm Đức lộ vẻ buồn bã, nói:

 

“Không cần đâu bác sĩ, tôi đã quyết định rồi, không điều trị nữa.”

 

“Có phải vấn đề về chi phí không?” Bác sĩ hỏi tiếp, “Bảo hiểm y tế có thể hỗ trợ, nếu không, bệnh viện chúng tôi cũng có quỹ cứu trợ nếu anh cần…”

 

Lâm Đức ngắt lời: “Bác sĩ, nhà tôi đã từng có trường hợp thế này, cuối cùng sẽ ra sao, tôi rất rõ.

 

“Nếu có thể, tôi hy vọng mình ra đi thanh thản một chút, không làm phiền gia đình quá nhiều.”

 

Là một bác sĩ, ông ấy đã thấy nhiều trường hợp như vậy, sau khi xác nhận lại nhiều lần, cuối cùng ông ấy chỉ thở dài và dặn Lâm Đức bảo trọng.

 

Tôi ôm anh và khóc thêm một lần nữa.

 

Tôi nghĩ, phản ứng khi lên cao và triệu chứng của anh khá giống nhau.

 

Xem như tôi đã trải qua nỗi đau của anh rồi.

 

—------------

 

Phản ứng với độ cao của Lâm Đức rất nghiêm trọng.

 

Chóng mặt, mệt mỏi, ù tai và mất ngủ, ngay cả khi đeo mặt nạ dưỡng khí cũng không thuyên giảm.

 

Tôi biết anh ấy đang an ủi tôi, nhưng lý do chính vẫn là bệnh tình của anh ấy.

 

Tuy nhiên, tôi không vạch trần sự tử tế này, chỉ lén lau nước mắt khi anh không nhìn thấy.

 

Không ngạc nhiên khi mọi người đều nói Tây Tạng là nơi thanh lọc tâm hồn.

 

Chúng tôi đã đến Dương Hồ, bầu trời trong xanh, nước hồ trong vắt, chỉ cần đứng từ xa ngắm nhìn, tôi cảm thấy tâm hồn mình như được mở ra.

 

Hồ như viên ngọc xanh khảm giữa những dãy núi, phản chiếu mọi thứ trên mặt nước.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nguoi-chong-gia-vo-bi-benh-that-su-da-mac-benh-nan-y/chuong-4.html.]

Khi ánh sáng thay đổi, nước hồ chuyển từ xanh đậm sang xanh nhạt, khung cảnh thật ngoạn mục.

 

Cảm giác như chỉ cần nhìn vào mặt hồ, mọi phiền muộn đều được rửa trôi.

 

Dãy hành lang ước nguyện tại Dương Trác Ung Sở treo đầy những tấm bảng gỗ.

 

Sau khi nhìn thấy điều ước tôi viết, Lâm Đức có chút bất lực:

 

“Tiểu Vân.”

 

Vô số lời cầu nguyện, vô số hy vọng. Tôi buộc tấm bảng của mình lên, trở thành một trong số đó.

 

“Tiểu Vân. Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà?”

 

Tôi nhìn anh, giọng run run, đầy van nài:

 

“Có thể… chữa trị thêm lần nữa không? Coi như vì con gái và em.

 

“Anh đừng bỏ rơi bản thân được không?

 

“Chúng ta đâu có thiếu tiền, em… em đã bán căn nhà bố mẹ mua cho em rồi, sắp nhận được tiền.

 

“Nếu không đủ em có thể vay thêm.

 

“Tiền sau này có thể kiếm lại, nhà có thể mua lại.

 

“Nhưng nếu người mất rồi, thì thực sự sẽ mất hết.”

 

Anh im lặng một lúc, chuẩn bị nói thì tôi cắt lời:

 

“Em thấy rồi, anh đã lén nhổ thuốc ra.”

 

Đó là vài ngày trước khi ở khách sạn, anh ngậm thuốc trong miệng nhưng không nuốt.

 

Sau đó anh bước vào nhà vệ sinh, nhổ thuốc vào bồn cầu và xả nước.

 

Hành động này quá thuần thục, như thể đã làm vô số lần.

 

“Anh chưa hề uống thuốc, đúng không? Từ khi nào vậy? Tại sao lại làm vậy?”

 

Lâm Đức rõ ràng tỏ ra hoảng loạn, muốn giải thích nhưng lắp bắp không biết bắt đầu từ đâu.

 

Tôi hỏi: “Có phải vì tác dụng phụ hay gì không?

 

“Anh thực sự không muốn chữa trị sao?”

 

Mí mắt anh giật giật, bình tĩnh lại chút:

 

“Tác dụng phụ, đúng vậy, không sai.

 

“Tiểu Vân, uống thuốc đó khiến anh buồn nôn, tiêu chảy, rụng tóc.

 

“Trông rất tệ, Tiểu Vân à, anh không muốn em phải nhìn thấy anh trong bộ dạng đó.

 

“Ít nhất trong thời gian cuối cùng, anh muốn giữ hình ảnh bình thường nhất trước mặt em.”

 

Chỉ vì lý do này mà anh không uống thuốc.

 

Điều này sẽ đẩy nhanh sự tiến triển của bệnh, nhưng anh không quan tâm.

 

Loading...