Ngọn Lửa Cửa Người - C4 + 5

Cập nhật lúc: 2024-07-06 01:17:44
Lượt xem: 245

4.

Tiếng thở hổn hển nặng nề trong đêm tĩnh mịch trở nên rõ ràng hơn.

Một tay tôi nắm chặt ga giường, tay còn lại vô thức bấu vào lưng hắn.

Trong lúc hoan ái, móng tay tôi cào lên người hắn từng vết máu.

Đây là thủ tục bắt buộc khi ký kết khế ước.

Huyền Ca vụng về và im lặng l.i.ế.m lên vành tai và làn da của tôi, cái đuôi lông xù quét qua cơ thể tôi, thật ngứa.

Tôi ngửa đầu cười nhẹ: "Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện như vậy sao?"

Hắn mím môi, có vẻ hơi xấu hổ và tức giận, dù không bật đèn nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được tai hắn đỏ ửng.

"Ngài rất giỏi sao?" Huyền Ca khẽ hỏi: "Ngài đã từng ký kết khế ước với ai khác ngoài tôi chưa?"

Tôi không nói gì, chỉ nhìn hắn cười.

Giống như muốn trừng phạt tôi, hắn nhẹ nhàng cắn một cái vào vai tôi.

Huyền Ca không giống Lạc Chu.

Nếu nói Lạc Chu là cây tùng xanh trong tuyết, thì Huyền Ca chính là biển sâu trong màn đêm.

Im lặng không nói, mặt biển bình lặng nhưng lại là con sói khổng lồ đang điên cuồng vùng vẫy.

🐳 Các bạn theo dõi Phở bò: Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) để đọc truyện mới 🐳

Thiếu niên sói không hổ là loài thú hoang dã.

Dù còn non nớt như Huyền Ca, cũng rất nhanh chóng nhập môn và tiến triển rất nhanh.

...

Sau khi Huyền Ca đi tắm vệ sinh, bên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Đã muộn thế này, ai gõ cửa vậy.

Tôi nhíu mày, kéo chặt áo ngủ trên người, nhẹ nhàng mở cửa.

Để lộ ra một khe cửa, ngoài cửa phòng là Lạc Chu.

Nó nhìn tôi, ánh mắt vui mừng ban đầu khi nhìn thấy tôi lập tức đờ đẫn.

Tôi thuận theo ánh mắt của nó nhìn xuống, kéo áo choàng che đi vết hôn trên người.

"Cô Cơ..."

Lạc Chu l.i.ế.m đôi môi khô khốc: "Tôi, tôi thay chủ nhân đến tặng cô đĩa hoa quả..."

Sau khi thú nô ký kết khế ước, cách xưng hô cũng sẽ thay đổi theo.

Nhưng trước đây, ngay cả khi Lạc Chu đã ký kết khế ước với tôi, nó cũng không chịu gọi tôi một tiếng chủ nhân.

Tôi đương nhiên không ngại, cứ để nó làm theo ý mình mà không khó chịu.

Khi đó tôi thấy nó không nhất thiết phải hạ mình trước tôi, nó có cốt khí của mình, không kiêu ngạo mới là điều tôi coi trọng.

Nhưng tôi đã nghĩ nhiều rồi.

Nó không có cốt khí gì cả.

Nó chỉ đơn giản là không muốn khuất phục trước tôi.

Bây giờ đổi thành tôi là Cơ Vân, nó lại nhanh chóng đổi giọng.

"Được." Tôi đưa tay ra chuẩn bị nhận đĩa hoa quả.

Nó mím môi, đột nhiên hỏi: "Cô Cơ, sao cô lại chọn một con sói..."

Tôi nhướng mày.

Lạc Chu nhìn tôi, muốn nói lại thôi.

Không biết Cơ Vân vừa làm gì với nó, nó có chút bối rối, khóe mắt ửng hồng.

Da trắng môi đỏ, đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên.

Giống như một món đồ sứ quý giá, khiến tôi không khỏi thương tiếc.

Thấy tôi không nói gì, Lạc Chu không nhịn được tiến lại gần tôi, thì thầm: "Cô Cơ, sói rất hung dữ và nóng nảy, không thích hợp với cô..."

Đầu mũi truyền đến mùi hương tuyết tùng thanh mát.

Khiến tôi lại nhớ đến cảnh tượng sau khi tôi bị rơi xuống nước được Lạc Chu cứu lên.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Lạc Chu đột nhiên bị một cú đ.ấ.m đánh ngã xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngon-lua-cua-nguoi/c4-5.html.]

Tôi còn chưa kịp phản ứng, Huyền Ca đã bóp chặt cổ nó, từ từ siết chặt.

Máu theo móng tay của Huyền Ca chảy ra, từng giọt, từng giọt, nhỏ xuống sàn nhà.

Thiếu niên sói vừa mới bình tĩnh lại giờ lại như biến thành một người khác.

Huyền Ca cúi đầu nhìn nó, giọng điệu lạnh lùng và tàn nhẫn:

"Cất cái thuật mê hoặc của anh đi."

"Nếu để tôi nhìn thấy anh làm vậy lần nữa, tôi sẽ g i ế t anh."

5.

Cơ Vân ôm Lạc Chu bị thương khóc nức nở.

Cô ta khóc như hoa lê đái vũ, nhất quyết xin cha đòi lại công bằng cho cô ta.

"Cha, từ nhỏ con đã không có cha mẹ... từ nhỏ con đã bị bắt nạt..."

"Giống như Lạc Chu vậy, rõ ràng anh ấy và Huyền Ca đều là thú nô của nhà họ Cơ, tại sao thú nô của chị lại có thể tùy tiện ra tay đánh anh ấy bị thương?"

"Chị và con không phải đều là con ruột của cha sao, nhưng chị vốn đã được định là sẽ sở hữu sản nghiệp của nhà họ Cơ, con đã chẳng có gì, đến thú nô của con cũng chỉ là đồ chơi của chị..."

Cơ Vân càng nói càng loạn, nước mắt chảy dài trên má.

Thân hình yếu đuối, mỏng manh như một tờ giấy trắng.

Dù sao cô ta cũng là con gái ngoài giá thú của cha.

Thấy vậy, ánh mắt của cha trở nên phức tạp.

Lạc Chu đang nằm trong lòng cô ta vừa mở mắt, nhìn về phía cha.

Ánh mắt nó vừa chuyển động, Huyền Ca bên cạnh lập tức hiểu ra nó lại sử dụng thuật mê hoặc, vừa định xông lên thì đã bị vệ sĩ khống chế không thể nhúc nhích.

Cha thở dài một hơi, tiến lên ôm lấy cô ta, hốc mắt đỏ hoe, hứa hẹn chắc nịch:

"Con và Yểu Yểu đều là con gái của cha, trước đây cha đã có lỗi với con và mẹ con, bây giờ mẹ con đã mất rồi, cha đương nhiên sẽ chăm sóc con thật tốt."

"Chị con có thứ gì, con cũng sẽ có, cha là cha ruột của con, sao có thể để con bị bắt nạt được chứ?"

Tôi ngồi trên ghế sofa lặng lẽ nhìn cảnh tượng cha hiền con thảo này.

Không nhịn được muốn vỗ tay vì tình cảm gia đình cảm động của họ.

Mẹ của Cơ Vân đã mất rồi, vậy mẹ của tôi còn sống sao?

Bây giờ không để cô ta bị bắt nạt, chẳng lẽ người bị bắt nạt lại thành tôi sao?

Cha nhìn về phía Huyền Ca, quát lớn: "Cơ Yểu, con mua con sói này về còn ra thể thống gì!"

"Trước đây cha đã nói với con rồi, sói không thích hợp để nuôi trong nhà, con cứ không nghe!"

"Hôm nay nó làm bị thương thú nô của Vân Vân, ngày mai nó lại làm Vân Vân bị thương, ngày kia lại làm cha bị thương thì sao?"

Ông ta vung tay ra hiệu vệ sĩ đưa Huyền Ca đi.

Mấy tên vệ sĩ thú nhân nhìn thấy tôi không nói lời nào, cũng không dám manh động.

Cơ Vân vừa lúc ngẩng đầu lên: "Chị, Huyền Ca chỉ là một con thú nô thấp hèn, chưa được chị cho phép đã làm Lạc Chu của em bị thương, đáng phải bị trừng phạt."

Cô ta cẩn thận hỏi: "Chị sẽ xử lý nghiêm chứ?"

Cha không nói gì, nhưng rõ ràng là ông ta đang âm thầm đánh giá tôi.

Ông ta do dự, suy nghĩ.

Kể từ khi Cơ Vân về nhà, sự quan tâm của ông ta dần chuyển từ trên người tôi sang người Cơ Vân.

Mỗi một hành động của tôi đều bị ông ta đem ra so sánh với Cơ Vân.

Ông ta không yêu mẹ tôi, nên cũng không có tình cảm sâu đậm với tôi.

Tôi thu lại nụ cười, thản nhiên nhìn Huyền Ca bên cạnh.

"Ở bên ngoài thì tôi sẽ không quản cậu, nhưng trong nhà thì phải tuân thủ quy củ của nhà."

"Sau này có chuyện gì đừng có ra mặt làm, để người ngoài lại xem chúng ta thành trò cười."

Huyền Ca sững sờ, rất nhanh đã hiểu ý của tôi.

Hắn im lặng, không nói một lời.

Cha còn muốn nói thêm vài câu, tôi đã ném cho ông ta một ánh mắt rồi quay người đi lên lầu.

"Huyền Ca, đi lĩnh phạt đi."

"Không được phép có ngoại lệ."

Bình luận

0 bình luận

    Loading...