Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Ngôi nhà ký ức - Chương 4: Hành Trình Khám Phá

Cập nhật lúc: 2024-10-19 18:57:05
Lượt xem: 0

Phương Hựu và người phụ nữ bước ra khỏi căn phòng chứa chiếc gương, lòng anh tràn đầy quyết tâm. Không còn cảm giác sợ hãi như trước, thay vào đó là một niềm hy vọng mới. Họ băng qua những hành lang tối tăm, nơi ánh sáng mờ nhạt không thể xua tan những bóng đen ám ảnh.

“Bạn đã sẵn sàng để khám phá những ký ức khác chưa?” Cô hỏi, ánh mắt đầy ấm áp.

“Vâng,” anh trả lời, cảm thấy một sức mạnh mới từ bên trong. “Tôi muốn tìm hiểu thêm về quá khứ của mình.”

Họ đi qua một cánh cửa lớn dẫn vào một phòng khác, nơi có những bức tranh treo tường ghi lại những khoảnh khắc lịch sử: những buổi lễ, những cuộc hội họp, và những cảnh sinh hoạt bình dị của những người đã từng sống trong ngôi nhà này. Phương Hựu cảm thấy những ký ức như đang sống dậy.

“Đây là nơi lưu giữ những câu chuyện,” cô giải thích. “Mỗi bức tranh đều mang theo một ký ức. Bạn có thể chọn một bức để bắt đầu.”

Phương Hựu đi lại gần một bức tranh lớn, vẽ cảnh một buổi tiệc trong một khu vườn. Những người phụ nữ trong trang phục cổ xưa đang nhảy múa, còn những người đàn ông đứng bên cạnh, cười nói vui vẻ. Hình ảnh này mang lại cho anh cảm giác quen thuộc.

“Đây có phải là một phần của quá khứ của tôi không?” anh hỏi.

“Có thể,” cô gật đầu. “Hãy nhìn sâu vào bức tranh. Bạn sẽ thấy những điều ẩn giấu bên trong.”

Phương Hựu nhắm mắt lại, tập trung vào bức tranh. Khi anh mở mắt, hình ảnh trong tranh bắt đầu biến đổi. Anh không còn đứng trước bức tranh nữa mà là ở trong chính khung cảnh đó. Mùi hương của hoa nở lan tỏa khắp không gian, tiếng cười và tiếng nhạc réo rắt quanh anh.

“Đây là… là một buổi tiệc sinh nhật,” anh nhận ra, nhìn thấy chính mình, một cậu bé đang vui vẻ chạy nhảy giữa đám đông. Nụ cười trên môi, sự hồn nhiên của tuổi thơ khiến lòng anh ấm áp.

“Thời gian tuyệt đẹp,” một giọng nói vang lên từ phía sau. Phương Hựu quay lại, thấy một người phụ nữ trung niên, là mẹ anh, với mái tóc dài và nụ cười dịu dàng.

“Mẹ!” anh kêu lên, lòng trào dâng cảm xúc. “Tại sao tôi lại ở đây?”

“Mọi thứ đều có lý do, con trai,” mẹ anh nói, giọng êm dịu. “Con cần phải nhớ lại những điều quan trọng.”

“Mẹ, con…” Phương Hựu nghẹn lời, không biết phải nói gì. Những kỷ niệm của tuổi thơ, những giọt nước mắt và những nụ cười, tất cả như sống dậy trước mắt anh.

“Con có nhớ ngày này không?” mẹ anh hỏi, ánh mắt ngập tràn yêu thương.

“Con… con nhớ. Đó là ngày sinh nhật của con,” anh trả lời, nước mắt lăn dài trên má. “Nhưng tại sao con lại quên đi?”

“Một số ký ức đau thương có thể khiến con muốn chối bỏ, nhưng không phải tất cả đều tồi tệ,” mẹ anh giải thích. “Con cần phải chấp nhận những điều đã xảy ra để có thể tiến bước.”

Phương Hựu cảm thấy như mình bị cuốn vào cuộc hội thoại. Những ký ức đẹp đẽ tràn ngập, nhưng cũng có nỗi buồn ẩn giấu trong lòng. “Mẹ, những điều tồi tệ… tại sao chúng con không thể quên đi?”

“Đôi khi, chúng ta phải đối diện với nỗi đau để tìm thấy ánh sáng. Ký ức là một phần của chúng ta, và nếu không chấp nhận chúng, chúng ta sẽ không thể trưởng thành,” mẹ anh nói, giọng kiên định.

“Con không biết phải làm gì,” anh thừa nhận, cảm thấy sự bối rối dâng trào.

“Mẹ sẽ luôn bên cạnh con, bất kể điều gì xảy ra,” mẹ anh nói, nụ cười trên môi, nhưng ánh mắt lại chứa đựng nỗi buồn sâu thẳm. “Hãy nhớ rằng tình yêu sẽ luôn dẫn lối cho con.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngoi-nha-ky-uc/chuong-4-hanh-trinh-kham-pha.html.]

Phương Hựu cảm thấy lòng mình tràn đầy ấm áp, nhưng cũng không kém phần nặng nề. “Con cảm ơn mẹ,” anh nói, giọng nghẹn ngào. “Con sẽ cố gắng.”

“Mẹ tin con,” mẹ anh khẽ đáp, hình ảnh dần mờ đi, và không gian xung quanh bắt đầu biến mất. Anh lại trở về với hiện tại, đứng trước bức tranh.

Cảm xúc lẫn lộn trong lòng, anh quay sang người phụ nữ. “Tôi đã thấy những ký ức đó. Chúng thật đẹp nhưng cũng thật đau thương.”

“Đúng vậy,” cô đồng tình. “Bạn đã bước đầu tiên vào hành trình chấp nhận. Những ký ức sẽ luôn tồn tại, nhưng bạn có quyền quyết định cách đối diện với chúng.”

“Nhưng làm thế nào để tôi không bị mắc kẹt trong quá khứ?” Phương Hựu hỏi, cảm giác lo âu dâng trào.

“Điều quan trọng là sống trong hiện tại,” cô đáp. “Những ký ức chỉ là phần của cuộc sống. Hãy tìm kiếm những điều mới mẻ và những mối quan hệ hiện tại.”

“Có lẽ tôi cần phải thay đổi cách nhìn nhận,” anh thở dài. “Tôi sẽ cố gắng.”

“Đi nào,” cô khuyến khích, ánh mắt tươi sáng. “Còn nhiều ký ức khác đang chờ đợi bạn khám phá.”

Họ rời khỏi phòng và tiếp tục hành trình. Mỗi bước đi đều mang theo một cảm giác mới mẻ. Hành lang dài dường như không có điểm dừng, nhưng Phương Hựu cảm thấy tự tin hơn. Anh đã bắt đầu nhìn nhận những ký ức của mình với một góc độ mới.

Họ đến một cánh cửa khác, và khi mở ra, một không gian hoàn toàn khác hiện ra. Căn phòng tràn ngập ánh sáng vàng ấm áp, những bức tường được trang trí bằng hoa lá tươi tắn. Giữa phòng, một chiếc bàn trải đầy thức ăn, những món ăn đẹp mắt và mời gọi.

“Đây là gì?” Phương Hựu hỏi, ngỡ ngàng trước vẻ đẹp của căn phòng.

“Đây là nơi ghi lại những khoảnh khắc ấm áp,” cô nói. “Những bữa tiệc, những cuộc họp mặt gia đình, nơi mà tình yêu và sự gắn kết được thể hiện.”

Phương Hựu tiến lại gần bàn, cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa. Anh thấy hình ảnh của chính mình, những bữa tiệc sinh nhật và lễ kỷ niệm, nơi mà mọi người sum họp bên nhau, nụ cười và tiếng cười vang lên.

“Đây là… ký ức về gia đình,” anh thì thầm, lòng tràn ngập hạnh phúc. “Những khoảnh khắc mà tôi đã từng yêu quý.”

“Đúng rồi,” cô gật đầu. “Hãy tận hưởng chúng.”

Họ ngồi lại bên bàn, cùng chia sẻ những kỷ niệm. Phương Hựu cảm thấy những cảm xúc tốt đẹp tràn về, những ký ức về tình yêu thương, sự quan tâm từ gia đình. Anh bắt đầu hiểu rằng, mặc dù có những ký ức đau thương, nhưng không thể phủ nhận rằng cuộc sống cũng đầy những khoảnh khắc quý giá.

Sau một lúc, những hình ảnh trong phòng bắt đầu mờ dần. Phương Hựu nhìn cô, thấy ánh mắt của cô ấm áp và đầy hy vọng. “Cảm ơn bạn,” anh nói, cảm giác biết ơn dâng trào. “Tôi đã tìm thấy những điều quý giá.”

Cá Kho Mặn hay Thịt Kho Tàu ngon hơn ta ^^

“Đó chỉ là sự khởi đầu,” cô đáp, nụ cười tươi rói. “Hãy tiếp tục hành trình, vì còn nhiều điều đang chờ đón bạn.”

Họ lại bước ra ngoài, lần này với tâm trạng nhẹ nhõm hơn. Hành trình khám phá ký ức chưa kết thúc, nhưng Phương Hựu biết rằng mỗi bước đi đều mang đến những bài học quý giá. Anh đã bắt đầu học cách chấp nhận và tìm kiếm ánh sáng trong những ký ức tối tăm.

“Chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo?” anh hỏi, lòng háo hức.

“Có một ký ức khác mà bạn cần khám phá,” cô nói, ánh mắt kiên định. “Đó là nơi mà bạn sẽ tìm thấy sức mạnh của bản thân.”

Phương Hựu cảm thấy một luồng khí mới mẻ tràn đầy trong lòng. Cuộc hành trình của anh chỉ mới bắt đầu, và anh đã sẵn sàng cho những thử thách tiếp theo. Họ tiếp tục tiến về phía trước, nơi những bí mật và ký ức đang chờ đón để được khám phá.

Loading...