Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngọc Nương Tử - Chương 1

Cập nhật lúc: 2024-07-18 01:43:30
Lượt xem: 13,774

Năm ấy, nhà ta nghèo nhất, một bao bột mì họ đã bán ta cho thợ săn đầu làng để xung hỉ. Người 

mua ta là mẫu thân hắn, còn hắn thì không vừa mắt ta. Sợ bị trả về, ta bèn bỏ thuốc mê hắn, rồi 

chuyện gì đến cũng đến.

 Hắn cảm thấy bị sỉ nhục, ngay hôm sau liền không thấy bóng dáng. Có người nói ta khắc c.h.ế.t hắn.

 Ba năm sau, triều đình có thêm một vị tướng quân trùng tên trùng họ. Nghe nói còn được hứa 

hôn với công chúa, phong quang vô hạn. 

Ta lẫn trong đám đông nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, ôm đứa nhỏ trong lòng bỏ chạy.

Chương 1

Năm ấy, nhà ta nghèo nhất, một bao bột mì họ đã bá n ta cho thợ săn đầu làng để xung hỉ.

Người mua ta là mẫu thân hắn, còn hắn thì không vừa mắt ta.

Sợ bị trả về, ta bèn bỏ thuố c mê hắn, rồi chuyện gì đến cũng đến.

Hắn cảm thấy bị sỉ nhục, ngay hôm sau liền không thấy bóng dáng.

Có người nói ta khắc chế t hắn.

Ba năm sau, triều đình có thêm một vị tướng quân trùng tên trùng họ.

Nghe nói còn được hứa hôn với công chúa, phong quang vô hạn.

Ta lẫn trong đám đông nhìn khuôn mặt quen thuộc ấy, ôm đứa nhỏ trong lòng bỏ chạy.

1

Vị tướng quân lạnh lùng đánh đâu thắng đó, khiến vạn người khiếp sợ hôm nay hồi kinh nhận 

phong thưởng.

Bách tính dọc đường đều vươn cổ chiêm ngưỡng dung nhan tựa tiên nhân của vị tướng quân, hết 

lời ca ngợi, ví người như thần tiên giáng thế.

Ta đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Lại nhìn đám đông chen chúc một cái.

Dù sao thì đậu hũ hôm nay cũng bán gần hết, bèn buông rèm trúc xuống, đóng cửa tiệm lại.

Trần thẩm bán bánh nướng bên cạnh thấy ta về sớm, liền trêu chọc:

"Ngọc nương tử cũng muốn đi xem vị Trình tướng quân kia sao?"

Ta ngẩn người, lắc đầu.

"Trần thẩm thẩm vẫn còn bá n, hài tử ở nhà còn có lão mẫu đều đang đợi ta!"

Nghe ta nhắc tới hài tử và lão mẫu.

Trần thẩm thẩm mỉm cười, cầm lấy một cái bánh nướng trước mặt, chia làm ba phần, gói lại bằng 

giấy dầu, đưa cho ta.

Ta vội vàng từ chối: "Làm sao có thể ngày nào cũng nhận bánh của thẩm được?"

Thẩm ấy vẫy tay, giả vờ tức giận.

"Ý của muội muội là chán ghét bánh nhà ta rồi?"

Lời này ta nào dám tiếp, đành nhận lấy.

"Vậy ngày mai ta mời thẩm thẩm ăn đậu hũ non mềm nhất!"

Thẩm ấy cười: "Muội muội nói đùa rồi, ai mà không biết đậu hũ Ngọc nương tử bán giống như con 

người nàng ấy, non mềm vô cùng."

Thấy mặt ta đỏ bừng, thẩm ấy mới chịu buông tha.

Ta xách theo bánh nướng, đưa tay lên vỗ vỗ mặt.

Mặc dù đã là người có con rồi, nhưng vẫn không nhịn được trước những lời trêu chọc của các 

thẩm thẩm.

Thậm chí có những lời ta còn không dám nghe nửa câu.

Đi ngang qua tiệm bánh ngọt ở góc đường, ta sờ sờ túi tiề n, rồi bước vào.

"Chưởng quầy, cho một phần bánh hoa quế."

Nghe thấy tiếng nói, chưởng quầy ngẩng đầu lên.

Cười nói: "Ngọc nương tử lại mua điểm tâm cho tiểu tử nhà mình sao?"

Ta có chút ngại ngùng, đến nhiều lần như vậy, chưởng quầy muốn không nhớ ta cũng khó, mỗi lần 

đều cố tình thêm cho ta hai miếng.

Ta nhận lấy với vẻ biết ơn, chưởng quầy nheo mắt.

"Tiểu hài tử ăn nhiều đồ ngọt không tốt, phần thêm này tặng cho Ngọc nương tử ăn."

Ta xấu hổ đỏ mặt, vội vàng xoay người rời đi.

Hứa chưởng quầy này và Trần thẩm thẩm là vợ chồng, tính tình đều giống nhau.

Rảnh rỗi không có việc gì liền thích trêu chọc ta.

Nhưng người ta cũng là có ý tốt, mỗi lần đều khiến ta cứng họng không nói nên lời.

Vừa mới ra khỏi cửa tiệm, một đội nhân mã phi nhanh ngang qua.

"Vị này chính là Trình tướng quân Trình Cảnh sao?"

"Ngươi vừa rồi có nhìn thấy rõ tướng mạo của ngài ấy chưa?"

"Nhanh quá, ta không nhìn rõ..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngoc-nuong-tu/chuong-1.html.]

Tim ta run lên, Trình Cảnh?

Là "Trình" và "Cảnh" mà ta biết sao?

Lại lắc đầu, Trình là họ lớn.

Nói không chừng là vị nhân vật lớn nào trùng tên trùng họ thôi. 

Nhìn theo bóng lưng kia một cái, ta nhấc chân đi về nhà.

Trong một tiểu viện ở phía nam thành, hẻm Hoa Quế.

Vừa mới đẩy cửa ra, trong lòng liền có thêm một cục thịt nhỏ.

Vừa rồi còn ôm ta gọi "Nương", một giây sau đã chìa tay muốn lấy bánh ngọt trong tay ta.

Ta còn chưa kịp nghiêm mặt, nó đã bĩu môi.

"Nương, An nhi chỉ là muốn giúp nương cầm một chút."

Nhìn xem kỹ năng diễn xuất này đã luyện đến mức thuần thục rồi.

Ta ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lên.

"Trình Tiểu An, ai dạy ngươi mới ba tuổi đã biết nói dối?"

Nó mở to đôi mắt tròn xoe, chớp chớp hai cái.

Vùi mặt vào lòng bàn tay ta, bàn tay nhỏ bé đặt trên mu bàn tay ta.

"Nương, nương sờ thử xem mặt An nhi có dễ chịu không?"

Ta theo bản năng bóp nhẹ, quả nhiên rất mềm mại, vừa non nớt vừa trơn láng.

Không nhịn được, lại bóp thêm cái nữa.

Nó bĩu môi, đôi mắt to lập tức ngập nước mắt.

"Nương coi An nhi là bánh bao mà nhào nặn sao? Đau..."

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Ta vội vàng buông tay, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của nó đỏ bừng lên.

Đang định an ủi, nó lại nói tiếp:

"Nhưng không sao, ăn một miếng bánh hoa quế là khỏi, nếu có thể, bánh nướng cũng được."

Một giây sau, cả tiểu viện tràn ngạp tiếng gầm rú của ta.

"Trình Tiểu An!!!"

Nghe thấy tiếng động, đại nương vội vàng chạy ra, ôm lấy tiểu nhân nhi vào lòng.

Khóe miệng bà tràn ngập ý cười, vừa dỗ dành ta vừa dỗ dành nó.

Không nhịn được nói: "Ngọc nhi, nếu con không muốn nó ăn, lần sau đừng mu a về nữa."

"Bánh nướng là người ta tặng, còn bánh hoa quế này..."

"Dù sao con cũng không chiều theo cái tính khí đỏng đảnh này của nó."

Buổi tối, mơ mơ màng màng, người trong lòng kéo kéo vạt áo ta.

"Nương, An nhi biết sai rồi."

Ta mượn ánh trăng nhìn nó một cái, vỗ nhẹ vào lưng nó.

Không bao lâu, nó đã cong môi ngủ thiếp đi.

Nhưng ta lại nghĩ đến lời đại nương nói ban ngày.

Tại sao ta luôn không nhịn được mà mu a bánh ngọt cho nó?

Có lẽ là khi còn nhỏ, ta đã sống quá khổ, nên không nhịn được mà muốn cho hài tử của mình ăn 

chút đồ ngọt.

Nếu không phải nhà ta quá nghèo, ta cũng sẽ không bị bá n cho cha của Trình Tiểu An chỉ với một 

bao bột mì.

Từ khi ta có trí nhớ, nhà ta luôn nghèo rớt mồng tơi.

Năm anh chị em, trên có hai tỷ tỷ, một ca ca, ta xếp thứ tư, sau còn có một đệ đệ.

Hai tỷ tỷ vừa đến tuổi đều gả cho người ta.

Nói là gả, chi bằng nói là bán.

Dù sao nhà có tiề n cũng không coi trọng chúng ta.

Còn kém hơn chúng ta thì căn bản không lấy ra nổi bạc để cưới vợ.

Đại tỷ ta gả sang thôn bên, đổi lấy một con gà, cả ngày bị mẹ chồng hành hạ.

Nhị tỷ ta xinh đẹp, làm thiếp cho viên ngoại trong trấn, ngày ngày bị chính thất đè nén.

Đến lượt ta, tướng mạo bình thường, làm việc nhanh nhẹn.

Nhà ta cứ thế nuôi ta đến năm mười lăm tuổi, cho đến khi ca ca muốn cưới vợ, không thể chờ đợi 

thêm được nữa.

Cả nhà bàn bạc, nghe nói nhà thợ săn mới chuyển đến làng ba năm trước đang tìm người xung hỉ.

Liền gói ghém ta đưa đến đó.

Đổi lấy một bao bột mì trắng, đây là thứ hiếm có đối với đa phần nhà ở đây.

Gia đình người đại tẩu chưa qua cửa kia liền bị mu a chuộc.

Một bao bột mì trắng đã bá n ta đi, cưới nàng ta vào cửa.

Không còn cách nào khác, mạng người chính là rẻ mạt như vậy.

Đến nhà thợ săn ta mới biết, thợ săn kia lúc đi săn bị thương, nằm liệt giường.

Mẹ hắn sốt ruột, liền nảy ra ý nghĩ xung hỉ, kỳ thực là muốn có người chăm sóc hắn.

Ngày tháng ở nhà thợ săn so với ngày tháng ta từng trải qua quả thực là một trời một vực.

Loading...