Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nghiện - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-02 06:23:24
Lượt xem: 2,231

Xe dừng lại dưới lầu nhà tôi, tôi vừa định mở cửa bước xuống thì phát hiện Chu Từ Trầm cũng xuống xe.

Anh đi vòng qua, mở cửa ghế phụ, tôi hơi do dự nhìn anh.

"Tôi cũng đâu đến nỗi say quá mức đó. Anh không cần phải tiễn tôi đâu, tôi tự lên được. "

Chu Từ Trầm không nói gì.

Bầu không khí hơi gượng gạo, tôi đành ngoan ngoãn xuống xe.

Tôi đi phía trước, anh đi phía sau.

Đi đến cửa nhà tôi, tôi quyết định nói lời cảm ơn.

"Cảm ơn bác sĩ Chu đã đưa tôi về, làm phiền anh rồi." Tôi cảm thấy giọng điệu của mình rất chân thành, lại còn rất lịch sự.

Nhưng không hiểu sao, khi nghe thấy ba từ "bác sĩ Chu", "làm phiền", anh lại ngẩng đầu nhìn tôi một cái.

Nếu ánh mắt có thể g.i.ế.c người, tôi nghĩ trong vòng một giây kia tôi có thể c.h.ế.t được trăm lần.

Trong lòng tôi cũng thắc mắc, người cũng đã đưa đến nơi rồi, lời cảm ơn cũng đã nói rồi, sao người này vẫn chưa chịu đi?

Chúng tôi đứng đối diện nhau ở cửa hơn một phút, tôi thấy anh không có ý định muốn đi, bèn tự mình lấy chìa khóa ra mở cửa, tôi bước vào nhà, anh cũng bước theo vào.

Tôi cảm thấy hình như men rượu hơi ngấm, đầu óc hơi choáng váng, cũng không còn biết mình đang nói gì nữa.

"Chu Từ Trầm, anh hài lòng chưa? Theo dõi tôi nửa năm trời, cuối cùng cũng bước vào nhà tôi rồi đấy à? Nhà tôi cũng chẳng có gì đẹp đẽ, không phải đại gia gì, không giống anh, rút ra năm trăm vạn dễ như trở bàn tay, thật ngưỡng mộ anh quá. "

Chu Từ Trầm đưa ly nước ấm cho tôi, khát nước thật, tôi tiện tay nhận lấy uống một hơi hết ngay.

Uống quá nhanh, nước nóng vô tình bị sặc, làm ướt cằm và cổ áo tôi. Chu Từ Trầm bước tới, rút vài tờ khăn giấy, lau vệt nước trên mặt tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghien/chuong-7.html.]

Tôi cũng lười quan tâm, đầu choáng váng, tôi liền ngả thẳng xuống sofa.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi cảm thấy cơ thể nhẹ bỗng, Chu Từ Trầm đã ôm tôi lên. Tiếp xúc với chiếc giường êm ái, tôi thoải mái cuộn tròn người lại.

Anh mở chăn ra, đắp cho tôi, sau đó cẩn thận xốc lại góc chăn.

Anh hình như đã đứng bên giường tôi rất lâu, cho đến khi tôi lầm bầm hỏi một câu.

"Chu Từ Trầm, rốt cuộc thì bệnh của anh có chữa được không? Liệu có ngày anh bỗng nhiên khỏi bệnh không?"

"Anh cũng không biết. Nhưng nhìn chung, có lẽ là không thể. "

"Ồ..."

Tôi nhẹ giọng ồ một tiếng, một lúc sau, trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê tiếp lời: "Vậy thì hay quá. "

Tôi nghe thấy tiếng bước chân Chu Từ Trầm chuẩn bị bước ra khỏi phòng tôi bỗng nhiên dừng lại.

Trời càng lúc càng lạnh, đến khi tôi cuốn mình trong chiếc áo phao dày cộm, quấn khăn quàng cổ kín mít thì cũng là lúc sắp đến Tết.

Trên đường phố đã bắt đầu treo những chiếc đèn lồng đỏ rực, câu đối Tết cũng bắt đầu được bày bán rầm rộ, không khí vui vẻ, náo nức tràn ngập khắp mọi nơi.

Năm nay đón giao thừa, chú Chu mời gia đình tôi đến nhà chú cùng ăn Tết, chúng tôi cũng vui vẻ đồng ý. Bầu không khí ấm áp, rộn ràng này luôn khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Còn Chu Từ Trầm bận rộn, bây giờ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một thời gian.

Gần đây mối quan hệ giữa tôi và Chu Từ Trầm có chút... kỳ lạ.

Nhiệm vụ mua sắm Tết được giao cho tôi và Chu Từ Trầm, tôi cũng nhận ra, thực ra chú Chu và dì Giang có ý định ghép tôi và Chu Từ Trầm.

Chu Từ Trầm không lên tiếng, tôi cũng không biểu hiện gì. Mối quan hệ kỳ lạ của chúng tôi cứ thế duy trì.

Loading...