Nghênh ngang mà đi - Phần 8

Cập nhật lúc: 2024-07-04 23:11:39
Lượt xem: 471

20.

Từ khi Mạnh Thanh Châu cứu được ta một mạng, ta luôn bám lấy hắn, không dám mảy may rời xa hắn. Trước kia bị ta câu được, như gần như xa, hiện giờ ta lại bám hắn như vậy, hắn vui vẻ đến choáng váng, đối với ta có cầu tất ứng.

Ngày đó hắn dẫn người về phủ nói muốn nói chính sự, ta yêu cầu hắn: "Chuyện của nam nhân, ta cũng không thích nghe, nhưng ngài phải để cho ta có thể nhìn thấy ngài, các ngài đi vườn nói đi, ta ngồi xa một chút được chứ?"

Hắn cười nói, tất cả đều phụ thuộc vào ta. Ta dựa vào xích đu, nhìn chằm chằm không chớp mắt.

Hai người nói chuyện vô nghĩa một hồi, đề tài chuyển đến phủ Chu thái úy. "Thế tử, phủ chúng ta cùng Chu phủ tốt xấu gì cũng là biểu thân, nhiều năm như vậy, có tiền cùng nhau kiếm, hiện giờ đẩy bọn họ ra chặn đao, có thể hay không...".

Mạnh Thanh Châu lạnh lùng liếc mắt một cái, người nọ nhìn không dám nói thêm lời nào.

"Chỉ là không biết, đến lúc đó nên giải thích với Chu cô nương như thế nào?"

"Giải thích? Ta có cần giải thích với một người c**hết không?"

Sắc mặt Mạnh Thanh Châu không chút thay đổi, nhắc tới Chu Nhược, tựa như đang nói một con kiến đi ngang qua.

Tuy không có thiện cảm với Chu Nhược nhưng nhìn bộ dạng của Mạnh Khinh Châu vẫn khiến bụng ta cồn cào. Nam nhân này vô tình đến nỗi ta cảm thấy ghê tởm. Ngày hắn vứt bỏ ta, thần sắc cũng bình thường như thế.

Kim quý như Chu Nhược, ở trong mắt hắn cũng có thể tùy ý g*iết c**hết, thì Mạnh Loan Loan ta năm đó đối với hắn mà nói, không tính là con người.

Ta cúi đầu cười khổ, lười nhìn lại, quay đầu lại thấy cách đó không xa, Phương Tất Bồi đứng ở hành lang nhìn tới.

Nghe nói Mạnh quốc công gần đây thường xuyên tỏ ra sủng ái hắn, hạ quyết tâm muốn thu phục hắn.

Có vẻ như...

Cũng chỉ mới nửa tháng không gặp mặt, đã có một mảng râu mọc trên cằm hắn. Ta hơi ngứa tay và muốn cạo râu cho hắn.

Một lát sau, hành lang xuất hiện một bóng dáng màu hồng, Mạnh Khúc Doanh xách làn váy chạy về phía hắn.

Hắn thở dài và nhấc chân rời đi.

21.

Ta hỏi Mạnh Thanh Châu, Phương Tất Hồi nhìn thấy ta ở chỗ này, có thể gây phiền toái hay không.

Hắn đến gần ta, cười tủm tỉm. "Tiểu bạch nhãn lang rốt cuộc cũng đã trưởng thành, biết lo lắng cho ta."

Sự tin tưởng và gắn bó của hắn đối với ta ngày càng tăng.

"Yên tâm đi." Mạnh Thanh Châu tự tin: “Thay vì nàng mà gây thù với Mạnh phủ, ta nghĩ hắn có lẽ muốn làm tế tử của Mạnh phủ hơn.”

Lúc hắn nói lời này đã có vài phần say rượu, trong giọng điệu mang theo sự khinh thường. Đối với những người như bọn họ mà nói, tất cả mọi người trên đời, tất cả mọi chuyện, đều có thể lấy quyền và tiền để giải quyết.

Ta mỉm cười mà không hề phản bác với sự quyến rũ.

Mạnh Thanh Châu chậm rãi tiến lại gần, ta liếc mắt nhìn hắn, khi hắn tới gần, một cước đạp ở trước n.g.ự.c hắn, đạp hắn ngã xuống đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghenh-ngang-ma-di/phan-8.html.]

Thuần cẩu, phải vừa ngọt ngào, vừa cầm gậy đánh.

"Mạnh Thanh Châu, ta đến phủ ngài, không phải là tự mình ngủ cùng ngài."

Ta đã nói, không có danh phận ta không làm. Hắn nguyện ý nuôi ta thì cứ nuôi, nếu cảm thấy mình chịu thiệt, ta đi là được.

Mạnh Thanh Châu nhịn hết lần này đến lần khác, không nỡ nổi giận với ta. Chỉ là sau đêm nay, hắn liên tục mấy ngày cũng không đến tìm ta.

Ta hiếm khi nhàn rỗi, không thấy mặt hắn, thật sự là ăn ngon ngủ yên, sống cực kỳ thoải mái.

Ngày đó ta chủ động tìm hắn lấy lòng, đi tới trước thư phòng, từ bên trong bay ra một nghiên mực, thiếu chút nữa đập vào mặt ta.

Vào cửa nhìn, ta thấy Chu Nhược như phát đ**iên, đập sạch đồ đạc trong phòng.

Trong đống hỗn độn, Mạnh Thanh Châu ngồi ngay ngắn trên ghế thái sư, không buồn không vui nhìn nàng ta, như đang xem một trò hề.

Chu Nhược cuồng loạn hỏi hắn: "Tại sao lại phản bội phụ thân muội! Hai nhà chúng ta rõ ràng thân cận như vậy...".

Mạnh Thanh Châu giống như nghe được một trò đùa, châm chọc nói: "Thái úy đại nhân gây áp lực với ta, ta không có biện pháp chỉ có thể tự bảo vệ mình, không tính là làm sai chứ?"

"Phụ thân muội gây áp lực cho huynh, là bởi vì nàng ta!"

Chu Nhược chỉ vào ta, oán hận nói: "Nếu không phải huynh bị nàng ta mê hoặc, làm sao phụ thân muội có thể đánh huynh! Huynh đừng quên, khi phụ thân muội giúp huynh trở lại Quốc công phủ, huynh đã đáp ứng người sẽ cưới muội!"

Cho dù có ta hay không, Mạnh Thanh Châu đều sẽ đối phó với Chu thái úy, khác biệt chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Nhiệm vụ của ta, chỉ là trước khi hắn biến thành cây đại thụ che trời để cho bọn họ tự g**iết lẫn nhau, để cho hắn tự tay c.h.é.m đứt một nửa rễ cây của mình.

Chu Nhược nhào về phía ta, người còn chưa tới, đã bị thị vệ mang đao áp giải xuống đất.

Ta giẫm lên tay nàng đi về phía Mạnh Thanh Châu, để cho nàng nhìn rõ ràng, ta ở trong n.g.ự.c hắn dịu dàng như thế nào.

G*iết người g*iết từ trong tâm, không gì hơn thế.

"Kéo đến Hình bộ, hỏi bọn họ đã làm gì, ai thả cá lọt lưới, đánh c**hết tại chỗ."

Đợi đến khi Chu Nhược bị kéo đi, Mạnh Thanh Châu lười biếng tựa vào vai ta, cười nói: "Ngày thường đụng một chút đều phải cắn người, sao hôm nay lại tự mình đưa tới cửa."

Ta đẩy hắn ra, xoay người dậy, tay vịn lên hai tựa trái phải ghế thái sư, đem hắn khoanh tròn ở trong đó.

"Ta chỉ là muốn khoe ân ái với nàng ta thôi."

"Ta là người có thù tất báo, ta rất nhỏ mọn.”

"Nếu có người trêu chọc ta, cho dù đuổi tới chân trời góc biển, ta cũng sẽ lột da rút xương, ăn vào bụng."

 

 

Bình luận

4 bình luận

  • hình như nàng quyên phân cách tuyến nàng oiiiii.........

    ebe 6 ngày trước · Trả lời

Loading...