Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nghe Nói, Em Vừa Mắng Tôi - Chương 1-3.1

Cập nhật lúc: 2024-07-18 07:17:28
Lượt xem: 2,772

Tên đồng đội rác rưởi bị tôi mở mic mắng suốt mười lăm phút vậy mà lại là hàng xóm ở ngay sát vách?

Tề Diên nắm lấy cằm tôi, khóe miệng khẽ nhếch: “Không phải lúc mắng tôi thì nói như hát hay sao?”

Tôi: “A ba… A ba.”

 

Chương 1

Sống trên đời hai mươi ba năm, tôi tự nhận mình là một cô gái thanh lịch văn minh và cực kỳ có tố chất. Nhưng chỉ một trận game đã khiến tôi nhìn thấy một con người khác của mình. 

Đó là trong tình huống tôi chơi game cả đêm mà ván nào cũng gặp phải đồng đội AFK. Tôi cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, tự nhủ rằng trận sau mình nhất định sẽ thắng.

Thế là tôi tìm trận mới.

Có lẽ hệ thống thấy tôi thua quá thảm nên trong ván này, vừa mới phút thứ bảy thôi mà đồng đội tôi đã có ưu thế tuyệt đối, riêng tôi thì ăn được năm mạng của đối phương.

Lợi thế lớn như vậy, tôi quyết định sẽ vào rừng của đối phương để cướp bùa xanh.

Nhưng, khi bùa xanh chỉ còn một chấm máu, rừng team tôi bỗng nhiên nhảy ra.

Hai giây sau, tôi nhìn đôi chân trống không của tướng mình cầm, còn tên rừng team tôi thì lại vừa đứng trên bùa xanh vừa liên tục nháy biến về.

Tuyệt, tôi điên tiết rồi.

Tôi điều chỉnh tư thế ngồi, hít một hơi thật sâu rồi khẽ hắng giọng.

Sau khi mở bảng điều khiển để xác nhận xem liệu rừng team tôi có đang mở loa không, tôi liền mở mic.

Rồi, một loạt lời nói “thanh lịch” của tôi vang lên vọng khắp thung lũng.

Rừng team tôi shock đến độ đứng yên không hề nhúc nhích.

Nhưng điều đó đâu thể làm nguôi cơn giận của tôi.

Vì thế, tôi quyết định “đàm đạo” với cậu ta về phương diện đạo đức.

Sau đó chúng tôi cùng lên bảng ở phần rừng team bạn.

“Não bộ chưa phát triển hết thì đừng chơi game, lên bảng cùng với loại người như cậu đúng là xúi quẩy mà!”

Tôi lạnh lùng phun ra câu cuối cùng rồi tắt mic và bắt đầu nghiêm túc chơi game.

Đúng sai gì chứ, chửi người là chửi người, nhưng game thì nhất định phải thắng. Nếu không, chắc chắn đêm nay tôi sẽ không ngủ được.

May thay, vì team có lợi thế rất lớn nên pha mất nhịp vừa rồi của chúng tôi đã được bù lại.

Khi chúng tôi đẩy đến trụ nhà của đối phương, trên màn hình hiện lên ba chữ.

Rừng team tôi: “Tôi xin lỗi.”

 

Chương 2

Sau khi trận game kết thúc, tôi nhìn những ngôi sao cả đêm này không tăng mà giảm thì không thèm do dự thoát game ngay lập tức.

Sau khi rửa mặt, tôi nằm trên giường lăn qua lộn lại, trong đầu toàn là ba chữ “Tôi xin lỗi”.

“Xem ra mình giáo dục thành công rồi nhỉ, cuối cùng cũng không phí công tốn sức.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nghe-noi-em-vua-mang-toi/chuong-1-3-1.html.]

Tôi nhớ lại những lời mình vừa mắng, tuy không dùng bất kỳ từ ngữ thô tục nào mà vẫn đủ để làm sạch tâm hồn của đối phương, quả thật rất xứng với nghiệp của mình.

[Bản dịch thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Không tệ, không tệ, đi ngủ thôi.

Sáng hôm sau, tôi bị một cuộc điện thoại đánh thức. Mơ mơ màng màng mò tới điện thoại, nhìn thời gian thì đúng sáu giờ.

Nhưng khi thấy màn hình hiển thị dòng chữ “Nữ ma đầu đòi mạng”, tôi lập tức tỉnh táo.

Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia liền truyền đến một giọng nói oang oang: “Hạ Khinh Khinh, nếu hôm nay cô mà không nộp bản thảo thì chuẩn bị tự lo hậu sự đi!”

Tôi còn chưa kịp mở miệng thì “cạch” một tiếng, đầu bên kia đã cúp máy rồi.

Xoa xoa mái tóc rối bù, tôi ngồi trên giường thở dài.

Không đúng, chính xác hơn thì tôi đang thở dài với trần nhà.

Kiếp trước hẳn là tôi đã phạm phải tội gì đó tày đình nên kiếp này mới phải viết tiểu thuyết như thế.

Tôi chấp nhận số phận rồi leo ra khỏi giường, vệ sinh bản thân sơ sơ.

Trong lúc đánh răng, tôi bỗng nghĩ đến việc tự lo hậu sự cho mình là thế nào nhỉ?

Chẳng nhẽ tôi phải c.h.ế.t đi rồi lại hồi sinh lại sao?

Ừm…

Để không phải ăn chuối cả nải, tôi cầm miếng bánh mì nướng lên rồi mở máy tính.

Tuy nhiên, bánh mì đã hết, sữa cũng sắp cạn còn bản thân tôi thì cứ đờ đẫn trước máy tính.

Bỗng tôi liếc thấy thùng rác dưới chân, hay là mình đi vứt rác trước nhỉ?

 

Chương 3

Sáu giờ rưỡi, tôi mặc áo hoodie, đeo khẩu trang, đi dép lê, hai tay xách hai túi rác rồi bắt đầu hành trình đi đổ rác.

Lúc đi thì nặng trĩu, lúc về thì tay không.

Tôi thảnh thơi đi về nhà.

Khi chuẩn bị mở cửa, tôi liếc thấy một bóng dáng cao ráo đang bước ra từ căn hộ bên cạnh. Có vẻ là người mới chuyển đến.

Tôi vốn không thích giao tiếp, thậm chí còn chẳng biết mặt mũi hàng xóm lúc trước trông như thế nào. Nhưng ‘mẫu thân đại nhân’ thì lại luôn cảm thấy không an tâm khi tôi sống một mình, vậy nên bà thường dặn tôi hãy phải giữ quan hệ thật tốt với hàng xóm láng giềng.

Người ta thường nói: “Bà con xa không bằng láng giềng gần, láng giềng gần không bằng nhà đối diện.”

Tôi suy nghĩ một chút, nghe cũng có lý đấy nhở.

Hay là, cứ mạnh dạn đặt bước đầu tiên, đi chào hỏi trước nhỉ?

Tôi xoay người, còn chưa kịp mở miệng thì một giọng nói trầm ấm vang lên.

“Ngại quá… Chào cô, tôi tên Tề Diên, là người mới chuyển đến.”

Tôi thừa nhận, khi nghe thấy giọng nói này, trái tim tĩnh lặng suốt hai mươi ba năm của tôi đã không thể kiểm soát được mà đập nhanh hơn.

Tôi ngước lên nhìn, phản ứng đầu tiên là người này cao thật. 

Nhìn kỹ hơn thì, trời ạ, mẹ ơi, ổng đẹp trai quá!

Loading...