Chạm để tắt
Chạm để tắt

Ngày Tháng Làm Trâu Bò Tại Địa Phủ - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-06 18:22:28
Lượt xem: 1,365

16.

 

Ngày 15 tháng 7, Tết Trung Nguyên, quỷ môn mở cửa.

 

Vừa qua nửa đêm, ta đã treo biển tạm ngừng kinh doanh ở Nại Hà, rồi thay đồ mới mua từ trước, cùng đám ma quỷ, ngược dòng Hoàng Tuyền.

 

Sau đó, tại cửa Hoàng Tuyền, ta gặp Diêm Tống.

 

Hắn hiếm khi thay bộ trường bào thường ngày, mặc một bộ đồ giản dị.

 

"Thật trùng hợp, Đại Đế cũng đi lên dương gian sao?"

 

Hắn dường như cười lạnh một tiếng, cũng không chắc lắm, ta tiến gần hơn để nhìn, lại thấy hắn vẫn ngoan ngoãn như thường.

 

"Thật trùng hợp, hay là đi cùng?"

 

Thật ra ta cũng không nghĩ nhiều, nhưng sau đó hắn nói, "Lâu quá không lên dương gian, ta cũng không biết làm gì."

 

Trông hắn có vẻ buồn.

 

"Không sao, ta dẫn ngài đi chơi."

 

Nửa giờ sau, cả hai đứng trên con đường lớn vắng vẻ tối tăm, nhìn nhau.

 

"Chợ đêm?"

 

"Năm trăm năm trước, đúng là có."

 

Thì ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi, ta đột nhiên cảm thấy có chút chán nản.

 

"Vậy giờ chúng ta đi đâu?"

 

Diêm Tống khẽ cười, nắm lấy tay ta: "Nếu tỷ không biết, vậy hãy đi theo ta."

 

Hắn dẫn ta vào một ngôi nhà cổ.

 

Thoạt nhìn là biết đã không có người ở cả trăm năm, vừa bước vào đã nhận ngay những cơn gió lạnh buốt.

 

Nhưng kỳ lạ là, dù lạnh lẽo và thiếu sinh khí, nhưng ngôi nhà không hề hoang tàn.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

 

"Chúng ta đến đây để giả ma dọa người à?"

 

Diêm Tống nhìn ta một cách kỳ lạ.

 

Ồ, chúng ta không cần giả, vốn dĩ đã là ma rồi.

 

Hắn thở dài: "Nhìn ngôi nhà này, có giống nhà tỷ không?"

 

"……"

 

Ta bay vòng quanh ngôi nhà, một biệt thự ba gian với cột trụ chạm trổ, hành lang uốn lượn.

 

Mỗi khi bước vào một căn phòng, trong đầu ta lại hiện lên những ký ức.

 

"Hóa ra…" Ta ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, hơi mơ hồ, "Hóa ra trước đây ta cũng là người giàu có."

 

Ta nhìn chằm chằm Diêm Tống, "Ta nhớ rằng, phải có ai đó đẩy xích đu cho ta mới đúng."

 

Hắn không nói gì, đi tới phía sau ta.

 

“Tỷ đã nhớ lại rồi à."

 

"Phải." Ta đung đưa chân trên xích đu, "Ta nhớ rằng, người đẩy xích đu cho ta là một tiểu đồng rất đẹp trai."

 

Xích đu dừng lại.

 

Diêm Tống bước ra từ phía sau, nhìn ta một lúc, sau đó giọng trở nên lạnh lùng: "Đi thôi."

 

"Nếu không đi, khi quỷ môn đóng, tỷ sẽ trở thành cô hồn dã quỷ ở nhân gian."

 

Chuyện gì thế này, sao hắn lại đột nhiên lạnh lùng vậy.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/ngay-thang-lam-trau-bo-tai-dia-phu/chuong-7.html.]

Ta nhảy khỏi xích đu, chạy vài bước đuổi theo hắn: "Nhưng Phong Đô Đại Đế này, sao ngài biết nhà ta ở đâu?"

 

Hắn bước nhanh hơn, từ xa vang lên một giọng nói mơ hồ: "Ta rảnh rỗi."

 

Thật là vô lý mà.

 

Ta quay lại nhìn ngôi nhà cũ, thật lạnh, gió lạnh làm mắt ta ngấn nước.

 

17.

 

Chúng ta vừa kịp trở về địa phủ, vừa bước vào, cánh cửa sau lưng đã đóng lại.

 

Ở cửa có một tên quỷ sai đang đứng.

 

Thật trùng hợp, là người quen cũ.

 

"Chào Phong Đô Đại Đế, chào Mạnh tỷ."

 

"Ồ, là Tiểu Lâm đấy à? Ngươi cũng vừa về sao?"

 

Lâm Niên, là tên quỷ sai nhận ra Phong Đô Đại Đế đầu tiên.

 

"Không đâu, Mạnh tỷ. Ta được lệnh của Diêm Vương đứng đợi tỷ ở đây."

 

Lâm Niên cười toe toét nói tiếp, "Mạnh tỷ, Diêm Vương nói tỷ trốn việc, bảo tỷ chép năm mươi lần quy tắc làm việc, giao trước ngày mai."

 

Ta sững người. Sao hắn có thể nói chuyện này mà cười tươi như thế?

 

"Không phải, tại sao ta lại trốn việc chứ?"

 

Ta hoảng loạn, thật sự hoảng loạn.

 

Ta vội vàng nắm lấy cánh tay Diêm Tống: "Ngài không nói với Diêm Vương rằng ta ra ngoài sao?"

 

"À." Diêm Tống hơi giả vờ ngạc nhiên, sau đó vô tội hỏi ta: "Tỷ không xin phép Diêm Vương sao?"

 

Biểu cảm của hắn giống hệt như ngày đầu gặp ta, khi tìm cách gây sự.

 

18.

 

"Ngài nhớ ra rồi!"

 

"Không, không đúng, ngài có phải chưa bao giờ mất trí nhớ đúng không!"

 

Gương mặt ngây thơ của Diêm Tống hiện lên vẻ bối rối: "Mạnh tỷ, tỷ đang nói gì vậy?"

 

Ta… Mẹ nó!

 

Lâm Niên kéo ta sang một bên: "Mạnh tỷ, Mạnh tỷ, tỷ bình tĩnh lại, đây là Phong Đô Đại Đế! Tỷ làm vậy là hơi quá rồi đó."

 

"Hắn cố ý hãm hại ta, ta..."

 

"Mạnh tỷ!" Lâm Niên bày ra vẻ mặt như cún con bị mắng, nghiêm túc giáo dục ta.

 

"Đó là Phong Đô Đại Đế, sao ngài ấy có thể hãm hại tỷ được?"

 

Ta kinh ngạc.

 

“Ngươi có muốn nghe lại mình đang nói cái gì không?”

 

“Đây là thứ nô tài hèn hạ gì vậy?”

 

"Mạnh tỷ, tỷ nghĩ đi, nếu Phong Đô Đại Đế nhớ lại, lúc này tỷ còn có thể chỉ chép lại quy tắc làm việc thôi sao?" Lâm Niên nhìn ta với ánh mắt không hài lòng, rồi ra vẻ già dặn buông một câu: "Tiểu Mạnh à, tỷ tự nghĩ lại đi."

 

Sau đó, hắn như một con ch.ó trung thành, bợ đỡ trước mặt Phong Đô Đại Đế: "Mạnh tỷ nhà tiểu nhân tính khí nóng nảy, mong Phong Đô Đại Đế đừng để bụng."

 

Diêm Tống khoan dung nói không sao, như thể mọi thứ thực sự chỉ là hiểu lầm.

 

Nhưng ta biết không phải vậy.

 

Đợi đấy, tên quỷ sai ngu ngốc, ta sẽ lật tẩy bộ mặt thật của Phong Đô Đại Đế này.

 

Loading...