Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nàng thơ của riêng anh - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-24 12:34:57
Lượt xem: 30

Lần này là Thẩm Từ đưa tôi đi chơi, anh ấy nói chắc chắn tôi chưa bao giờ tìm được nơi nào đẹp như vậy.

 

Lần trước tôi lỡ mồm bảo anh ấy đã bỏ qua mĩ vị trần gian nên lần này anh định đưa tôi đến một nơi đẹp tuyệt trần, tôi nghi ngờ anh ấy muốn giành lại vị trí của tôi.

 

Anh chàng này này còn biết mang thù cơ đấy!

 

Thực ra tôi không tin những gì anh ấy nói lắm, dù sao chúng tôi cũng đâu thân quen lắm.

 

Thiết Mộc Lan

Nhưng khi bước vào xe của anh ấy, tôi mới nhận ra mình đã sai lầm hoàn toàn! Ngồi trên xe suốt hai tiếng đồng hồ, anh trai này đang đưa tôi ra khỏi thành phố.

 

“Anh có thể tiết lộ cho tôi một chút về nơi sẽ đến được không?”

 

Thẩm Từ nhìn thấy sự bối rối của tôi, vẻ mặt rất đắc ý: “Thật sự có chuyện mà cô không biết à?”

 

"Đúng vậy, ví dụ như bây giờ tôi đang nghi ngờ anh có hành vi phạm pháp nào không đó."

 

Thẩm Từ cười lớn trước sự hài hước của tôi: “Tôi với cô ở cùng một nơi, thân thiết với nhau lâu như vậy mà cô vẫn nghi ngờ tôi sẽ trở thành kẻ buôn người cơ à.”

 

Thực ra tôi không nghe rõ những gì Thẩm Từ nói vì tôi đang bận ngắm nhìn góc nghiêng của anh ấy.

 

Cuối cùng đi đến kết luận: Quả thực là bất công quá đi à.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nang-tho-cua-rieng-anh/chuong-10.html.]

 

Bởi vì ánh mắt của tôi quá thẳng thắn, khiến Thẩm Từ cảm thấy có chút mất tự nhiên, chẳng hạn như tai anh lại đỏ lên.

 

"Khụ...phong cảnh nơi này thật đẹp. Tôi thường đến đây mỗi khi tâm trạng không tốt."

 

Tôi nhìn vào google map trên điện thoại và thầm nói: "Cái giá để anh giải tỏa tâm trạng khá cao đấy."

 

Vừa trò chuyện vừa đùa giỡn với Thẩm Từ, chúng tôi đã đến nơi. Dù quãng đường khá dài nhưng tôi không mệt như tôi tưởng, có lẽ vì tôi không phải là người lái xe.

 

Ngay khi xuống xe, tôi đã nhận ra "cảnh đẹp tuyệt trần" mà Thẩm Từ nói là có ý gì.

 

Mặt trời đang dần lặn xuống, phả những tia nắng lên Tây Hồ tuyệt đẹp, mặt nước phẳng lặng, không có lấy một con thuyền nào trôi qua nơi đây.

 

Khó trách mỗi khi tâm tình của Thẩm Từ không tốt là anh lại tới đây.

 

Tôi nhìn Thẩm Từ, gió thổi bay mái tóc ngắn của anh ấy, khiến anh ấy trông càng mê người hơn.

 

"Nơi này thực sự rất đẹp y như anh nói."

 

Thẩm Từ mỉm cười nhìn tôi: “Đương nhiên, cho nên tôi mới muốn xem cùng cô.”

 

Loading...