Chạm để tắt
Chạm để tắt

Năm tháng nhớ em - Chương 39

Cập nhật lúc: 2024-07-26 21:11:04
Lượt xem: 47

Chương 39

Diệp Tư Thần phản ứng nhanh tiến lại ôm lấy mèo con tránh xa cô, lo lắng nhìn cô hỏi:" cậu không sao chứ" 

Cảm mơn các bạn đã đọc truyện của bé Ú rất nhiều ạ, bấm theo dõi mình để được đọc truyện mới nhất ạ 🥰🥰🥰

 

Cô lắc đầu nhìn mèo con ngoan ngoãn nằm trong tay Diệp Tư Thần. 

 

Cô thở dài rồi mở cặp lấy 1 bịt thức ăn mèo lúc sáng đi học cô đã ghé mua cho Meo Meo định mua về cho nó. 

 

Giang Yến ngạc nhiên nhìn cô:" sao cậu có sẵn thức ăn mèo vậy" 

 

Trương Đông cũng lên tiếng :" cậu không phải bị dị ứng sao" 

 

Cô đưa cho Giang Yến lên tiếng giải thích :" Đúng vậy, nhưng mà nhà tôi có 1 con mèo" 

 

Diệp Tư Thần nhận lấy thức ăn từ Giang Yến  rồi đem mèo con ra xa cho nó ăn thì quay lại bàn . 

 

Giang Yến nhìn cô đang bắt đầu nổi mẫn đỏ  , lo lắng hỏi:" cậu thật sự không sao chứ" 

 

Cô giơ tay nhận lấy ly nước từ tay Diệp Tư Thần vừa lấy ra cho cô, cô nhanh chóng rửa tay, :" về nhà uống thuốc là được" 

 

Trương Đông tò mò hỏi:" cậu dị ứng mà sao lại nuôi mèo" 

 

Cô khinh thường nhìn Trương Đông :" bà tôi nuôi, với cả chỉ bệnh nhẹ thôi" 

 

Diệp Tư Thần lại đưa khăn lạnh cho cô :" cậu lau thêm đi, có thể đỡ hơn" 

 

Cô cũng nhận lấy , lau hai tay xong thì kem cũng kem ra tới. 

 

Giang Yến nhìn cô hỏi:" cậu chỉ bị dị ứng lông mèo thôi sao" 

 

Cô nhíu mày hỏi:" cậu hỏi có ý gì" 

 

Diệp Tư Thần lạnh nhạt giải thích thay Giang Yến :"  ý cậu ấy hỏi cậu còn dị ứng cái khác không " 

 

Cọ gật đầu :" phấn hoa với đậu xanh" 

 

Trương Đông :" cậu dị ứng nhiều thứ vậy sao" 

 

Cô lạnh nhạt nói:" đúng vậy," 

 

Giang Yến nhìn Trương Đông :" cậu có ý kiến gì sao" 

 

Trương Đông lắc đầu: " không ý kiến không ý kiến" 

 

Diệp Tư Thần không nói chuyện chỉ lặng lẽ ghi nhớ lại những cái cô bị dị ứng, lông mèo cô chỉ bị nhẹ thì có thể hai cái kia sẽ có thể nặng hơn nên nhất định phải nhớ kỹ. 

 

Từ quán kem đi về thì trời cũng đã tối, bốn người củ nhau lên xe buýt đi về, bọn cô đi chung chuyến xe rất thuận tiện để đi chung. 

 

Những ngày tới cũng không có gì thay đổi khác chỉ đi đến trường và về nhà rất bình thường. 

 

Hôm nay đến giờ nghỉ giải lao bọn cô vừa từ căn tin quay lại lớp thì thấy Hàn Ngọc phát bánh cho các bạn trong lớp nói bánh cậu ta tự làm mời mọi người ăn thử. 

 

Hàn Ngọc đưa hộp bánh đến trước mặt cô, nhẹ nhàng nói:" Lam Chi, cậu ăn thử đi" 

 

Cô nghi hoặc nhìn cậu ta cũng không suy nghĩ nhiều giơ tay lấy 1 cái :" cảm ơn " 

 

Giang Yến cũng giơ tay lấy 1 cái :" cảm ơn " 

 

Cô ăn  miếng nhỏ xong thì cũng không phát hiện gì lạ thì cũng ăn hết rồi làm bài tập. 

 

Chỉ có hai bọn cô ăn, hai người phía sau không ăn đồ ngọt nên không nhận. 

 

Giang Yến nhìn Hàn Ngọc lên tiếng hỏi :"  bánh này tên gì vậy" 

 

Hàn Ngọc vui vẻ trả lời :" cái cậu vừa ăn là bánh dứa Lam Chi ăn là bánh đậu xanh" 

 

Cô nghe vậy là khựng bút lại nhìn Hàn Ngọc đang cười vui vẻ nhìn mình. Cô cũng phản ứng gì khác tiếp tục làm bài tập. Thấy Giang Yến định lên tiếng thì cô lấy tay đánh nhẹ vào đùi cậu ấy. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-thang-nho-em/chuong-39.html.]

Hàn Ngọc vui vẻ nhìn cô hỏi:" Lam Chi , sao vậy, không ngon sao" 

 

Cô cười nhạt nhìn cậu ấy :" không tệ" 

 

Hàn Ngọc tươi cười nói :" vậy sao, lần sau tôi nhiều mang cho cậu một ít" 

 

Cô gật đầu lạnh nhạt :'" vậy làm phiền cậu rồi" 

 

Hàn Ngọc thấy cô không có phản ứng nào khác thì cười giả tạo quay lại chỗ. 

 

Cô lấy khăn giấy nhả bánh trong miệng ra rồi đi ném vào thùng rác ở cuối lớp. 

 

Diệp Tư Thần thở phào nhìn cô quay lại chỗ hỏi:" cậu chưa nuốt sao" 

 

Cô gật đầu lạnh nhạt nói :" ăn 1 chút rồi" 

 

Bắt đầu vào tiết học, học được tầm nửa tiết cô bắt đầu cảm thấy khó thở liền dựa vào ghế .

 

Giang Yến thấy sắc mặt cô trắng bệch, lo lắng hỏi nhỏ:" Lam Chi, cậu sao vậy" 

 

Cô cảm giác không thở được như bị ai đó bóp cổ, khó khăn trả lời :" còn bao... lâu nữa.. hết tiết này" 

 

Giang Yến nhìn đồng hồ nói:" 10 phút nữa, cậu thực sự không sao chứ" 

 

Cô vừa kéo cổ áo vừa gật đầu.

 

Diệp Tư Thần cảm thấy hơi thở cô dồn dập liền tiến lên hỏi:" Cậu ấy bị làm sao vậy" 

 

Giang Yến nhìn anh lo lắng nói:" em không biết, sắc mặt cậu ấy rất trắng còn khó thở nữa" 

 

Cô khó khăn nói:" đừng.. nói... nữa"

 

" Reng reng reng ". 

Chuông tan học vừa vang lên cô liền cầm lấy cặp khó khăn đứng lên nhưng không đứng vững được mấy giây liền ngất đi. 

 

Diệp Tư Thần thấy cô sớm ngã xuống liến nhanh tay đỡ lấy cô.

 

Anh ôm cô chạy xuống phòng y tế của trường, thường ngày phải đi 15 phút mới tới nhưng anh lại chỉ mất 10 phút đã tới phòng y tế. 

 

" Bác sĩ, cậu ấy bị dị ứng đến ngất rồi" anh lo lắng hét vào mặt bác sĩ trong phòng. 

 

Bác sĩ tiến lại kiểm tra cho cô rồi liền gọi xe cấp cứu. 

 

Rất nhanh xe cấp cứu đã đưa cô đến bệnh viện. Cô được đẩy vào phòng cấp cứu ngay lập tức. 

 

" Chi Chi, con bé bị làm sao vậy" Bà ngoại ở nhà nhận điện thoại từ trường học nói cháu bà đã nhập viện bà vừa đến đã thấy cô nằm trên xe được đẩy vào phòng, liền túm lấy Diệp Tư Thần bên cạnh hỏi.

 

Diệp Tư Thần đỡ bà ngồi xuống ghế, lo lắng nói" cậu ấy... ăn phải đậu xanh" 

 

Bà hoảng hốt nói:" đậu xanh ,tại sao con bé lại ăn đậu xanh" 

 

" không đúng, con bé rất cẩn thận tại sao lại ăn được chứ" 

 

Diệp Tư Thần an ủi bà cũng như tự an ủi mình:" Lam Chi sẽ không sao đâu"

 

1 tiếng sau đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. 

 

Bà và Diệp Tư Thần với Giang Yến, Trương Đông đều đồng thời đứng dậy đợi bác sĩ đi ra. 

 

Bác sĩ khẩu trang lên tiếng :" ai là người nhà bệnh nhân " 

 

 

 

 

 

 

 

 

Loading...