Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nam Nữ Chính Có Gì Đó Sai Sai - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-08-14 21:59:10
Lượt xem: 1,411

16.

Một tuần sau, kết quả cuộc thi tuyển chọn đã có. Triệu Dung Dung đứng nhất, Cố Tống đứng thứ hai.

Cả hai sẽ tham gia trại hè Olympic Toán vào kỳ nghỉ hè, nếu đạt giải, sẽ được tuyển thẳng vào trường đại học yêu thích.

Ban đầu, Ngô Hiểu Hiểu cũng sẽ nằm trong số họ, nhưng vì đăng tin không đúng sự thật trên mạng, bị người ta tố cáo, mất đi tư cách. Khi cô ta bị bố mẹ đưa về nhà, tôi đến xem náo nhiệt, thấy mắt cô ta sưng lên như quả hạch đào.

Hệ thống hả hê: [Đáng đời, dám bắt nạt ký chủ của tôi.]

Cũng không biết là ai làm người tốt.

Nhìn thấy nhiệm vụ không thể hoàn thành, không biết vì sao, tôi càng ngày càng buồn ngủ. Dù trong lớp học ồn ào, tôi cũng có thể ngủ ngon lành.

Triệu Dung Dung mấy lần đến tìm tôi chơi, đều bị cơn buồn ngủ của tôi đánh bại.

Cố Tống có chút lo lắng: "Tôi đưa chị đi đến bệnh viện nhé."

Tôi khoát tay: "Tháng trước mới kiểm tra, không vấn đề gì. Vả lại, chụp X-quang nhiều không tốt cho cơ thể."

Cuối cùng, khi cả hai đi huấn luyện, tôi vội vã chạy đến bệnh viện lớn để kiểm tra. Hệ thống quét bệnh án của tôi: [Không cứu được nữa rồi, ung thư giai đoạn cuối.]

Tôi: "…"

Các tiền bối nhóm ác nhân đã nhiều lần dặn dò tôi không thay đổi cốt truyện, nếu không sẽ bị phản tác dụng.

Hệ thống than thở: [Chỉ còn một tháng, nhiệm vụ chắc chắn không thể hoàn thành, tiền thưởng cuối năm cũng mất luôn, hu hu hu.]

17.

Tôi chỉ biết ung thư rất đau, nhưng không ngờ lại đau đến mức này. Ban đầu chỉ là đau âm ỉ trong xương, cảm giác đau như bị hàng ngàn con kiến cắn. Sau đó, là những cơn đau bùng phát, như toàn thân bị nổ tung, tôi không thở nổi.

Tôi gục xuống nhà vệ sinh, nôn hết thức ăn hôm qua ra.

Hệ thống thở dài bên cạnh: [Tôi đã nói đừng nghe điện thoại, đừng nghe, đừng nghe, giờ thì tốt rồi, cho cô đau đến c.h.ế.t luôn.]

Tôi lau vết thức ăn bên miệng.

Đúng là miệng lưỡi chua ngoa nhưng lòng dạ đậu phụ.

Tôi rõ ràng thấy nó tra cứu trên mạng làm sao giảm đau cho chủ nhân. Ngay cả trò chơi yêu thích cũng không chơi nữa.

Vì ăn gì nôn đó, mặt mũi tôi chẳng còn chút máu. Mỗi tuần gọi điện cho nam nữ chính, phấn trên mặt tôi chắc phải dày đến hai cân.

Nụ cười trên mặt Triệu Dung Dung nhiều hơn, để chọc tôi cười, dù cuộc sống huấn luyện có khô khan đến đâu, cô ấy cũng kể rất sinh động.

Chỉ là, vào giây cuối khi cúp máy, mắt cô ấy đột nhiên đỏ lên. "Nam Nam, không biết tại sao, tớ luôn cảm thấy cậu đang giấu tớ chuyện gì. Tớ sợ một ngày nào đó cậu sẽ bỏ rơi tớ, đi xa thật xa."

Ánh mắt cô ấy trở nên kiên định.

"Nếu thực sự có ngày đó, chân trời góc bể, tớ cũng sẽ tìm được cậu. Tớ không thể tưởng tượng cuộc sống không có cậu."

Tôi nhẹ nhàng trấn an cô ấy vài câu. Khi nhận điện thoại của Cố Tống, cậu ấy vẫn trầm lặng như thường lệ, chỉ là ánh mắt đầy lưu luyến.

"Nam Nam" Cậu cúi đầu, vuốt ve điện thoại.

"Còn bốn ngày nữa, chúng ta sẽ gặp lại.”

"Đợi tôi."

Hệ thống nghe xong khóc ròng: "Đáng ghét, ký chủ, cô ba ngày nữa là c.h.ế.t rồi, đâu ra bốn ngày chứ!"

Tôi nhìn bức ảnh chụp ba người trong tay, Cố Tống đứng bên phải tôi, ánh mắt sắc bén nhìn vào ống kính. Triệu Dung Dung khoác tay tôi bên trái, cười rất tươi.

"Biết vậy lần trước đã tạm biệt tử tế rồi."

Hệ thống đồng tình gật đầu. "Vậy nên phải trân trọng mỗi lần chia tay, chúng không bao giờ biết lần nói tạm biệt đó có phải là lần cuối cùng gặp người đó trong đời hay không."

18.

Ba ngày sau đó, tôi nằm trên giường bệnh viện, tai vang lên âm thanh cuối cùng từ máy trợ tim:

"Beep——"

Khi linh hồn rời khỏi cơ thể, tôi nghe thấy tiếng kêu gào của Cố Tống và Triệu Dung Dung, những tiếng kêu gào xé lòng, như cảm giác nỗi buồn ngấm sâu vào tận tâm can.

Hệ thống không thể tin vào mắt mình khi nhìn bảng thống kê số liệu cuối cùng:

"Chúc mừng Chủ nhân, cảm xúc tiêu cực của nam nữ chính đã đạt đến 100%.

"Nhiệm vụ của cô đã hoàn thành rồi! Ahhhhhhhh!!

"Thưởng cuối năm của tôi đã về rồi đây!!!"

19

Sau khi trở về không gian chủ thần, tôi mất ba ngày để hồi phục trạng thái.

"Thật không phải là việc người làm mà, nhiệm vụ thì nhiều mà tiền thì ít, còn bị trừ tiền thưởng nữa."

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hệ thống hoàn toàn đồng ý.

Khi nó viết báo cáo nhiệm vụ, nó hỏi tôi liệu có muốn nhìn lại thế giới sau khi tôi ra đi hay không.

Hệ thống điều chỉnh dòng thời gian đến mười năm sau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-nu-chinh-co-gi-do-sai-sai/chuong-7.html.]

Trên màn hình, là một hội trường màu đỏ lớn, dưới sân khấu là những người mặc suit.

Phóng sự nói rằng đó là buổi lễ trao giải cho các doanh nhân trẻ.

“Cố Tống vẫn rất mạnh mẽ, giờ đã trở thành doanh nhân trẻ rồi."

Tôi khen một vài câu, camera xoay sang Cố Tống đang đứng trên bục trao giải.

Giỏi nhỉ, giờ cậu ấy đã là người trao giải cho người khác rồi.

Tôi nhìn cậu ấy một lát, mái tóc rối bây giờ được chải lên, kiểu tóc được chăm sóc kỹ lưỡng, chiếc áo suit xa xỉ nhưng kín đáo.

Không còn sự non nớt của tuổi trẻ, trở nên lịch lãm và chín chắn hơn.

Có một loại khí chất làm cho người khác phải e dè.

Hệ thống chuyển sang kênh khác.

Đó là trong phòng tòa án, Triệu Dung Dung cũng mặc suit, trang điểm tinh tế, cử chỉ từ tốn bảo vệ cho thân chủ.

Từng lời nói đều toát lên dáng vẻ tự tin.

Như thể trong lĩnh vực của cô ấy, không có ai có thể đánh bại được cô.

Hệ thống hỏi tôi: "Cảm nghĩ của cô thế nào, dường như sau khi mất cô, họ không bị ảnh hưởng gì cả."

Thay vì vậy, tôi cảm thấy như một tảng đá lớn nằm trên trái tim tôi đã được gỡ bỏ.

"Thật tuyệt, hệ thống! Khi đó, cậu hỏi tôi, có phải tôi hối tiếc khi thay đổi số phận của nữ chính không. Phản ứng của tôi chưa bao giờ thay đổi, cuộc sống này thuộc về họ, tôi chỉ là một khách qua đường trong cuộc hành trình dài của họ mà thôi."

...

Thấy tôi thoải mái chạy ra ngoài ăn cơm, hệ thống âm thầm đẩy dòng thời gian lùi lại một chút.

Sau khi trao giải, Cố Tống, cả người đầy mệt mỏi trở về khách sạn.

Lấy ra một chai thuốc từ ngăn kéo, hệ thống nhận ra nó là để điều trị lo âu và mất ngủ.

Và trên tay phải của nam chính, đầy vết băng dính.

Sau khi Chủ nhân ra đi, anh ấy đã mất đi người thân duy nhất, cũng là mối liên hệ cuối cùng với thế giới này.

Điều duy nhất giúp anh ấy tiếp tục sống, chỉ là sự trả ơn đối với gia đình họ Chu.

Về sau, anh ấy không biết phải sống như thế nào.

Hệ thống nhìn sang một người khác, Triệu Dung Dung sau khi về nhà đã video call với bà nội của mình.

Bà được người ở viện dưỡng chăm sóc rất chu đáo, chỉ là lo lắng về cô:

"Dung Dung đã thích ai chưa, bà không phải người cổ hủ, nếu con thấy có người phù hợp, cứ đưa về nhé.”

"Thôi không nói nữa, thấy con sống khỏe mạnh bình an là bà mừng rồi.”

Triệu Dung Dung không nói gì, cười rồi cúp máy. Nhưng sau khi gặp màn hình điện thoại của mình, lại đột nhiên che miệng khóc lóc không ngừng.

...

Hệ thống vẫy tay.

"Chủ nhân ơi, cô không chỉ là một khách qua đường trong thế giới của họ thôi đâu, cô là cả thế giới của họ đấy!"

20

Sau một tuần nghỉ ngơi, hệ thống đột nhiên gọi tôi quay lại làm việc.

Nó nói là nhóm tôi đang có thực tập sinh, đội trưởng muốn tôi chỉ dẫn trước.

Sau khi thành công nhiệm vụ lần trước, tôi được thăng chức lên làm phó đội trưởng.

Tất nhiên, nếu không phải là nhóm chúng tôi chỉ có hai người, tôi sẽ càng vui hơn nữa.

Hệ thống than thở với tôi.

Nghe nói hai thực tập sinh này đến từ đấu trường tuyển chọn của ba nghìn thế giới, đấu với nhau để trở thành người thắng cuộc.

Các đội khác đến mời họ gia nhập, họ lại từ chối, kiên quyết muốn đến chỗ chúng ta.

Tôi có chút lo lắng.

"Ồ, nếu vậy có phải là đến tìm chúng ta báo thù không?"

Hệ thống nhăn mặt:

"Chưa chắc, có thể là đang trả ơn thôi."

Khi tôi trở lại không gian chủ thần, vừa mở cửa văn phòng đã nghe hai tiếng: "Nam Nam!"

Một nam một nữ đột nhiên lao tới ôm chặt lấy tôi.

Tôi nhìn hai người bọn họ, lòng vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

“Cố Tống! Triệu Dung Dung!”

[Hoàn]

Loading...