Chạm để tắt
Chạm để tắt

Nam Nữ Chính Có Gì Đó Sai Sai - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-08-14 20:17:42
Lượt xem: 908

13.

Thấy tôi không có ý định giải thích gì, hệ thống cũng không nói thêm. Ngược lại, nó nhắc nhở tôi rằng tình tiết quan trọng sắp đến rồi.

Hệ thống: [Ngày mai là cuộc thi tuyển chọn đội tuyển Olympic Toán quốc gia, nam chính sẽ đạt hạng nhất, được tuyển thẳng vào trường đại học top đầu.]

[Trong bốn năm đại học, cậu ta sẽ nảy sinh hứng thú lớn với khởi nghiệp, và năm tốt nghiệp sẽ thành lập công ty Internet của riêng mình.]

Nghe một lúc, tôi hơi thắc mắc: “Thế còn nữ chính thì sao, chẳng phải Triệu Dung Dung mới là người đứng nhất à?”

Hệ thống không nói gì. Tôi có dự cảm xấu, đang định hỏi thêm thì Triệu Dung Dung đột nhiên xuất hiện. Cô ấy mắt đỏ hoe, sưng húp, trông như đã khóc.

“Nam Nam, xin lỗi...”

Cô chưa kịp nói xong, đã bị nam chính kéo áo.

“Tránh xa cô ấy ra.”

Cố Tống nói xong, nữ chính lập tức im bặt, ánh mắt đầy tội nghiệp nhìn tôi, muốn lại gần nhưng không dám.

Tôi nghi hoặc nhìn hai người: [Hệ thống, họ đang đánh đố gì vậy?]

Hệ thống: [Ờ, có lẽ nam chính nghĩ cô chưa biết chuyện, không muốn nữ chính vạch trần điều này.]

[Cần nói thêm là, tối qua khi hot search lên top, cảm xúc tiêu cực của nữ chính tăng 10%, chúc mừng cô.]

Bố tôi biết chuyện, hot search ngay lập tức bị dập tắt trong ngày hôm đó.

Cố Tống cũng không ép tôi không được xem điện thoại nữa, ngược lại Triệu Dung Dung có vẻ lo lắng.

Tôi vò má cô ấy một hồi: “Ngày mai là kỳ thi quan trọng nhất của cậu, có chuyện gì thì thi xong hãy nói, được không?”

Mặt Triệu Dung Dung đỏ bừng, cuối cùng nở nụ cười. Cô ấy nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói: “Được.”

14.

Sáng sớm hôm sau, trường học treo băng rôn tuyển chọn đội tuyển Olympic Toán quốc gia. Trường chúng tôi chỉ có top 20 của khối mới được tham gia kỳ thi này. Còn một giờ nữa là thi, loa bắt đầu thúc giục thí sinh vào phòng thi.

Tôi đột nhiên nhận được một cuộc gọi. Trên màn hình hiện lên ba chữ “Triệu Dung Dung”. Tôi định nghe máy thì hệ thống lên tiếng, giọng điệu nghiêm túc chưa từng thấy.

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hệ thống nghiêm túc khuyên: [Nếu cô muốn hoàn thành nhiệm vụ, tốt nhất không nên nghe cuộc gọi này. Cô biết mà, làm nhiệm vụ, điều kiêng kỵ nhất là thay đổi cốt truyện chính, bất kỳ điều gì xảy ra hôm nay đều là định mệnh của nữ chính.]

Hệ thống vi phạm quy tắc, cho tôi xem diễn biến tiếp theo của câu chuyện. Trên màn hình điện tử hiện lên trong đầu tôi, Triệu Dung Dung sau khi thi xong nhận được cuộc gọi từ hàng xóm.

Bà của cô ấy do thấy tin tức trên mạng, nghĩ rằng cháu gái mình luôn bị bắt nạt, tức giận đến mức đột nhiên ngất xỉu. Mãi một giờ sau mới có người phát hiện.

Khi Triệu Dung Dung vội vàng đến bệnh viện, bà đã qua thời gian điều trị tốt nhất, bị liệt. Triệu Dung Dung vì chi phí y tế khổng lồ, từ bỏ suất đại học, bỏ học đi làm, chăm sóc bà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/nam-nu-chinh-co-gi-do-sai-sai/chuong-6.html.]

Mười năm sau, nam nữ chính gặp lại.

Cố Tống trở thành tổng tài cao cao tại thượng, nữ chính bị cuộc sống bào mòn, trở thành nhân viên phục vụ quán bar. Họ từng hứa cùng vào một trường đại học, nhưng nữ chính lại bỏ đi không một lời.

Cố Tống uống rượu, hơi nóng bốc lên, khuôn mặt ửng đỏ. Anh ấy tuỳ ý tháo cà vạt ném xuống đất. Khi nữ chính nhặt lên trả lại, bị anh ấy giữ chặt cổ tay. Cố Tống cười chế giễu: “Một đêm một vạn, cô nhận không?”

Cuối cùng, nam nữ chính giải quyết hiểu lầm. Cố Tống cầu hôn nữ chính. Triệu Dung Dung trở thành vợ nhỏ của nam chính, ở nhà nấu cơm canh.

Tôi: ….

Nữ chính phát triển sự nghiệp đâu rồi! Nói là cùng nhau mạnh mẽ tiến lên, hoá ra là thành vợ nhỏ à?

Đây không phải là Triệu Dung Dung mà tôi biết!

Tôi chỉ vào Triệu Dung Dung trong câu chuyện, suốt ngày nịnh nọt nam chính, sống cẩn thận mà lắc đầu.

Cô gái có đôi mắt sáng lấp lánh khi bàn luận về ước mơ, tự hào nói mình sẽ trở thành luật sư biện hộ giỏi nhất đã c.h.ế.t rồi. Cô vợ nhỏ sống trong câu chuyện kia chỉ là con rối bị điều khiển.

Tôi không do dự nghe máy.

Hệ thống bất lực giơ tay: “Tôi biết cô sẽ làm vậy, nên đã điều chỉnh thời gian phát hiện bà của nữ chính. Giờ đi thì vừa kịp.”

15.

Tôi lao ra khỏi cổng trường, tài xế của tôi đã chờ sẵn.

"Giúp con đến điểm này nhanh nhất có thể."

Chú ấy là một tay đua xe đã nghỉ hưu, tài xế khẽ đáp, đeo kính râm vào. Đạp mạnh chân ga, xe lập tức phóng vút đi. Tôi thở dốc một hơi, hệ thống đã tiếp quản hệ thống dẫn đường trên xe, xác định lộ trình ngắn nhất, suốt chặng đường đều là đèn xanh.

Nó hát to trong đầu tôi: [Cảm giác bay nhanh này! Woohoo, tốc độ này! Phấn khích quá!]

Chưa đến mười phút đã đến nhà bà rồi.

Đến khi đưa người vào bệnh viện, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng.

Khoảng nửa giờ trôi qua. Tôi vuốt lại mái tóc ướt đẫm mồ hôi, điềm nhiên gọi cho nữ chính.

"Bà không sao đâu, yên tâm thi đi."

Đầu dây bên kia, Triệu Dung Dung xúc động đến gần như bật khóc, liên tục cảm ơn.

Tôi thở dài: "Còn nhớ hôm qua tôi nói gì không?"

Triệu Dung Dung nghẹn ngào nói: "Có gì thi xong hẵng nói. Tớ biết rồi, tớ sẽ bình tĩnh lại."

Tôi cười nhắm mắt: "Ừm, ngoan."

Loading...