Chạm để tắt
Chạm để tắt

Muốn Yêu - Ngoại truyện 1: Tống Điềm của anh vừa thuần khiết vừa trong sáng.

Cập nhật lúc: 2024-08-07 23:27:58
Lượt xem: 3,303

Ngoại truyện: Cố Hành.

1

Ngày trở thành bạn trai của Tống Điềm, Cố Hành vui đến mức không dám nhắm mắt cả đêm.

Lúc ba giờ sáng, chiếc bật lửa kim loại phát ra ánh sáng lạnh lẽo trong đêm, Cố Hành đứng trên ban công đón gió lạnh.

Điếu thuốc trong tay anh không biết đã cháy hết từ khi nào.

Cảm giác đau đớn từ ngón tay truyền đến, Cố Hành mới xác định rằng, điều này thật sự không phải là mơ.

Đôi mắt anh thoáng tối đi, cười nhẹ thành tiếng: "Thật không ra gì."

Cố Hành ném cả hộp thuốc vào thùng rác, Tống Điềm ngoan như vậy, cô ấy chắc chắn sẽ không thích người hút thuốc.

Mọi người đều nói anh kiêu ngạo không ai bì kịp, chẳng có việc gì mà Cố Hành không dám làm.

Nhưng thực ra anh mới chính là kẻ nhút nhát không dám thổ lộ tình cảm đơn phương.

2.

Cố Hành và Tống Điềm học cùng một trường trung học, nhưng lần đầu tiên Cố Hành gặp Tống Điềm không phải ở trường.

Chắc là khi vừa đến Tĩnh Thành, Tống Điềm và bố mẹ cô ấy đều tay nọ tay kia xách đống vali hành lý nặng nề.

Còn Cố Hành vừa chơi bóng xong, phía sau anh là một nhóm bạn lêu lổng.

"Mẹ ơi, dừng lại một chút, con tìm đường, đừng vội."

Giọng nói vừa mềm mại vừa dịu dàng.

Ánh mắt của Cố Hành bất giác nhìn qua, Tống Điềm búi tóc kiểu củ hành, bên tai có vài sợi tóc nhỏ, cổ trắng nõn lộ ra, đang cúi đầu chăm chú nhìn vào bản đồ trên điện thoại.

Lúc đó mặt trời rất lớn, cô ấy giơ tay lau mồ hôi trên trán, xoay một vòng theo chỉ dẫn của điện thoại.

Bỗng nhiên khóe miệng cô ấy nhếch lên, đôi mắt cong cong, xác định được phương hướng.

"Mẹ đi hướng này, cố gắng thêm chút nữa, sắp đến rồi."

Không biết vì sao, dù cách một khoảng xa như vậy, nhưng trong đầu Cố Hành lại có một ý nghĩ: cô ấy chắc chắn rất thơm, không giống như đám bạn bên cạnh anh, toàn mùi chó.

Tim của Cố Hành đập nhanh lạ thường, lúc đi ngang qua, anh phong thanh nghe thấy tên Trường Trung học Tĩnh Thành.

Ánh mắt anh tối lại, Trường Trung học Tĩnh Thành? Anh nhất định phải học trường này.

Nhóm bạn lêu lổng phía sau: "Vậy bọn tôi đi theo anh đăng ký vào trường quý tộc này thì tính sao?"

3.

Lần gặp lại Tống Điềm là ở nhà kho chứa bàn học.

Cố Hành đút tay vào túi, ánh mắt lạnh lùng: "Điều kiện của Trường Trung học Tĩnh Thành quả nhiên khắc nghiệt, bàn học cũng phải tự mình khiêng."

Và Tống Điềm xuất hiện đột ngột trong tầm mắt anh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-yeu/ngoai-truyen-1-tong-diem-cua-anh-vua-thuan-khiet-vua-trong-sang.html.]

Cố Hành dừng bước, ngây người, còn cái bàn trên đầu Tống Điềm có vẻ sắp rơi xuống.

Hành động nhanh hơn suy nghĩ, khi Cố Hành hoàn hồn lại, anh đã giơ tay đỡ bàn học, đứng rất gần Tống Điềm.

Gần đến mức có thể nhìn rõ hàng lông mi dài và đen của cô ấy, thật đẹp, rất muốn chạm vào.

Tống Điềm ngẩng đầu nói cảm ơn với Cố Hành.

Cố Hành nhìn chằm chằm vào mắt cô, tai không tự chủ mà nóng lên.

Anh nuốt nước bọt: "Khách sáo rồi."

Trở lại lớp học mà bước chân của Cố Hành vẫn còn lảo đảo, Tống Điềm lại ở ngay lớp bên cạnh.

Nóng đầu, anh chưa từng quan tâm việc lên phát biểu trên bục giảng, lần này lại chủ động tranh quyền phát biểu của đại diện học sinh mới.

Đây là Cố Hành, lãnh đạo nhà trường đương nhiên vui mừng không thôi.

Nhưng khi đứng trên sân khấu, cầm micrô, nhìn đám đông dưới khán đài, đầu anh chỉ toàn nghĩ: Bình tĩnh nào, Tống Điềm đang nhìn.

Vì hồi hộp mà anh đã giả vờ làm người khác, cuối cùng thất bại bước xuống sân khấu.

4.

Thành tích của Tống Điềm rất tốt, lần nào cũng đứng thứ hai.

Vì thế Cố Hành lần nào cũng đứng nhất, chỉ để kỳ thi hàng tháng Tống Điềm có thể ngồi phía sau anh.

Nhưng rõ ràng là khoảng cách gần như vậy, Cố Hành lại không dám nói câu nào.

Ba năm trung học, một câu cũng không có.

Chỉ cần biết Tống Điềm vẫn ngồi sau mình, tâm trạng của Cố Hành liền vui vẻ.

Anh từng thấy các nam sinh khác tỏ tình với Tống Điềm.

Dù người đó là lớp trưởng của Tống Điềm, cô cũng không nể nang chút nào: "Đặt tâm trí vào học hành đi, tôi không có thời gian yêu đương, lãng phí thời gian."

Ánh mắt của Tống Điềm nhìn người đó lạnh lùng vô cùng, Cố Hành chưa từng thấy cô ấy như vậy.

Cố Hành nghĩ, Tống Điềm chắc cũng không thể thích một người như anh đâu.

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Cao ngạo, không chịu sự quản lý, danh tiếng cũng không tốt.

Vậy nên khi có người hỏi anh câu tương tự, Cố Hành nhìn bóng dáng quen thuộc ở góc phòng, ánh mắt tối lại: "Không hứng thú."

Anh là một người kiêu ngạo, trong xương cốt của Cố Hành có gen không cho phép anh cúi đầu.

Nhưng trong chuyện thầm yêu Tống Điềm, anh lại rụt rè, tự ti đến mức chẳng giống mình.

Có lẽ càng thích thì càng không dám lại gần.

Cố Hành chưa từng nghĩ yêu thầm lại khổ sở như vậy, từ bỏ quá khó, tình cảm lúc màn đêm buông xuống càng trở nên mạnh mẽ, anh không thể kiểm soát ham muốn của mình.

Chỉ khi nước lạnh xối lên người, anh mới có thể bình tĩnh lại.

Anh không thể tưởng tượng khuôn mặt của Tống Điềm để làm chuyện đó, Tống Điềm vừa trong sáng vừa thuần khiết như vậy, anh không nỡ làm bẩn một chút nào.

Loading...