Chạm để tắt
Chạm để tắt

Muốn Yêu - Chương 18: Em là đoá hồng cuối cùng.

Cập nhật lúc: 2024-08-07 23:27:12
Lượt xem: 2,224

18.

Cố Hành đút tay vào túi đi lên lầu: "Bà Lâm, bà vội vã gọi tôi về, tốt nhất là có chuyện."

Tiếng bước chân ngày càng gần, nhưng giọng nói của anh ngày càng nhỏ, cuối cùng dừng lại ở cửa phòng.

Chỉ mới vài ngày không gặp, vậy mà anh đã gầy đi rồi.

Đôi mắt đen không thể tin nổi nhìn tôi, chứa đựng quá nhiều cảm xúc: "Tống... Điềm."

Nhìn thấy tôi và bà Lâm cầm những thứ trong tay, cơ thể anh bỗng chốc cứng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng loạn.

Giọng anh không ổn định: "Điềm Điềm, nghe anh nói, hồi trung học anh..."

Anh muốn giải thích với tôi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, dù sao những thứ tôi cầm trên tay đã là bằng chứng.

Anh cẩn thận móc ngón tay tôi: "Hồi trung học anh thích em, việc thu thập phiếu báo danh của em là vì đó là bằng chứng duy nhất về mối liên hệ của chúng ta. Em đừng sợ, anh không phải là kẻ biến thái. Em đừng giận anh, cũng đừng ghét anh, được không?"

Tôi nhẹ nhàng móc ngón tay của anh ấy, Cố Hành đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đầy hy vọng: "Điềm Điềm, em..."

Tôi mỉm cười: "Cố Hành, anh có muốn nghe câu chuyện tình đơn phương của em không?"

Lông mi Cố Hành khẽ run: "Muốn nghe."

Bà Lâm lặng lẽ rời khỏi phòng, tiện tay đóng cửa lại.

Thế là trong phòng của Cố Hành, tôi chậm rãi kể cho anh nghe câu chuyện về anh, những câu chuyện anh chưa từng biết đến.

Kể xong thì trời đã dần tối.

Trên bàn đã bày sẵn đồ ăn.

Lúc chúng tôi ra ngoài, bà Lâm rất nghiêm túc quan sát biểu cảm của chúng tôi, kéo chú Cố, thu dọn hành lý rồi đi ra xe.

Tôi nghi hoặc nhìn họ: "Chú, dì, hai người định đi đâu ạ? Không ăn tối sao?"

Chú Cố không suy nghĩ gì, cười hì hì: "Không ăn đâu, ra ngoài tránh, sợ ảnh hưởng đến hai con..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muon-yeu/chuong-18-em-la-doa-hong-cuoi-cung.html.]

Chưa nói hết câu đã bị bà Lâm bịt miệng.

"Điềm Điềm, đừng nghe ông ấy nói. Chúng ta chỉ đột nhiên muốn đi du lịch thôi. Quản gia và những người khác đều đã được ta cho nghỉ phép, hai con muốn làm gì thì làm, tuần này nhà không có ai cả, thật sự không có ai!"

Nghe ra hàm ý trong đó, mặt tôi đỏ bừng.

Cố Hành khẽ cười, tựa vào cửa, hài lòng nhìn họ rời đi.

Tối hôm đó, tôi mới biết thế nào là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Giống như đang trừng phạt tôi, Cố Hành hết lần này đến lần khác thách thức giới hạn của tôi.

Mỗi lần tôi muốn trốn thoát thì anh lại mạnh mẽ hơn.

Không phải anh vẫn là trai tân sao?

Nói dối!

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Trong bóng đêm, Cố Hành từng chút một hôn đi những vệt nước mắt. Nhưng vẫn có vài giọt ướt át rơi xuống khóe mắt tôi.

Không phải của tôi, mà là của Cố Hành.

Anh ôm tôi, liên tục nói về việc mất rồi lại được.

Tương lai vào một buổi chiều nào đó, tôi mở khung ảnh Cố Hành đặt ở đầu giường.

Mặt sau bức ảnh tôi năm 18 tuổi, Cố Hành đã viết một câu.

Đó là câu của nhà thơ Neruda.

Tôi khẽ đọc ra thành tiếng:

"Trên mảnh đất cằn cỗi của anh, em là đóa hồng cuối cùng."

- Gửi Tống Điềm.

(Hoàn chính văn)

Loading...