Mười tám đêm mộng xuân - Chương 7

Cập nhật lúc: 2024-07-04 20:25:37
Lượt xem: 113

7.

Cuối cùng Thích An vẫn bưng ly rượu đi về phía chúng tôi.

“Sao muộn thế này mới đến?" Lúc Thích An nói lời này giọng nói rõ ràng to hơn, mấy người đứng gần đó lập tức dời tầm mắt qua.

"Sáu giờ chiều anh nhắn tin cho tôi nói về nhà cũ ăn cơm, bảy giờ tôi đã tới, không tính là muộn chứ?" Thích Quang đáp trả

Dường như Thích An không ngờ Thích Quang lại kiên quyết nói thẳng với anh ta như vậy nên nhất thời sửng sốt.

Tuy nhiên, vì đã trải qua nhiều năm huấn luyện đặc biệt, Thích An sẽ không không thẹn quá hóa giận.

Thích An dời tầm mắt dừng ở trên người tôi, sau đó cười nói: "Tiểu Quang diễm phúc thật đấy, mới mấy tháng đã có giai nhân ở bên..."

Đây là ám chỉ Thích Quang chỉ có não yêu đương, vừa có được một chút quyền hành đã trầm mê sắc đẹp.

Tôi cười nói: "Xem ra Tổng giám đốc Thích đã quên tôi rồi, đầu năm nay Thích thị tuyển người mới, tôi là người có trình độ học vấn cao nhất, kinh nghiệm tốt nhất, lúc đó còn do ngài trực tiếp phỏng vấn.”

Thích An như bừng tỉnh, nghi hoặc hỏi một câu: "Ồ? Nhân tài cao cấp được nhận vào không phải đều nhậm chức ở Tổng công ty sao? Sao cô lại ở công ty Thích Quang...?”

Trong lòng tôi cảm thấy vui vẻ, thứ tôi đang chờ chính là câu này. Tôi muốn nói lại thôi, nhìn Thích An một cái, sau đó tiếc nuối nói: "Có thể là bởi vì trước khi nhậm chức không mời trợ lý Khương ăn cơm.”

Xung quang mọi người hít thở nhè nhẹ.

Ai cũng biết trợ lý Khương là cánh tay đắc lực của Thích An đã nhiều năm, nếu nói hắn là phân thân của Thích An cũng không quá đáng. Tuy nhiên, một người có chức vụ quan trọng như vậy lại gây khó dễ nhân viên của mình chỉ vì không mời họ đi ăn cơm, là người hẹp hòi, rõ ràng là Thích An không hiểu rõ người này.

Thích An nghe tôi nói lời này, hiển nhiên bắt đầu suy nghĩ, muốn nói gì đó để giảm bớt sự khó xử, vừa lúc đó, Thích Như Hải đi tới.

“Có chuyện gì thế?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/muoi-tam-dem-mong-xuan/chuong-7.html.]

Lần này Thích An tới đây gây sự chỉ là muốn làm cho Thích Quang xấu hổ trước mặt mọi người, khiến Thích Như Hải thất vọng, từ đó chỉ xem trọng anh ta.

Nhưng không ngờ bây giờ tên hề lại chính là Thích An.

Thích An và Thích Quang ngang hàng, bọn họ nói chuyện tôi có thể hỗ trợ. Nhưng Thích Như Hải là người lớn, tôi đương nhiên ăn nói phải có chừng mực. Nhưng ngay khi tôi đang nghĩ cách ứng phó, Thích Quang bên cạnh đã mở miệng.

“Thưa cha”

Giọng nói của người đàn ông trưởng thành tự nhiên trầm xuống, nhưng tiếng gọi nhẹ nhàng này dường như lại chứa đầy bối rối và căng thẳng, giống như một đứa trẻ đã mong chờ tình yêu của cha mình nhiều năm, nhưng khi cha xuất hiện trước mặt, cậu lại không dám tiến tới.

Chậc, Thích Quang đúng là cũng có một ít kỹ năng trà xanh đó.

“Con trai." Thích Như Hải nắm lấy tay Thích Quang, thở dài nặng nề.

"Cha, cha đã vất vả nhiều năm như vậy, gần đây con cảm thấy rằng dù có phân thân cũng không đủ thời gian để điều hành việc kinh doanh của công ty, lúc trước chắc cha vất vả hơn con nhiều lắm phải không?"

Nghe Thích Quang nói, Thích Như Hải hai mắt loé lên, sau đó mắt ngấn nước.

Trong lòng tôi thầm khen ngợi Thích Quang, thật là kinh ngạc, trong khi những đứa trẻ khác đang tranh giành tình yêu thì Thích Quang trực tiếp khen ngợi cha mình, đẳng cấp cao hơn nhiều.

Thích Như Hải đương nhiên là biết thành tích của Thích Quang, nhậm chức một tháng, thu nhập tăng gấp ba lần, hơn nữa đây lại còn lại sản nghiệp do mình bỏ rơi trước đó, như vậy xem ra, năng lực không thường.

Thích Như Hải ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu, đưa Thích Quang đi vào đám đông, hận không thể viết trực tiếp trên mặt: [Nhìn xem, đây là con của tôi!]

Kết quả này khiến tôi vô cùng hài lòng, đang định đi tìm chút đồ ăn, lại không ngờ vừa quay đầu đã đ.â.m sầm vào người Thích An.

“Chuyện trợ lý Khương sắp xếp công việc, tôi rất xin lỗi.” Thích An nói thái độ thành khẩn, ánh mắt chân thành. Chắc là tai mắt của anh ta đã nói cho anh ta biết, lần này Thích Quang có thể xoay người, hoàn toàn nhờ tôi ở một bên hỗ trợ cho nên mới đến nói lời tốt đẹp.

Vốn định oán hận anh ta vài câu nhưng lại cảm giác cách đó không xa có một ánh mắt sắc bén phóng về phía mình. Không cần nhìn cũng biết là cái tên hay ghen Thích Quang.

Tôi lùi lại một bước, cười cười nói: "Không sao.”

Bình luận

0 bình luận

    Loading...