Một Câu Chuyện Ngọt Ngào - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-07-07 16:49:46
Lượt xem: 1,627

19. 

 

Liên tiếp mấy ngày tôi đều không về nhà mà ở trong căn hộ rộng rãi gần công ty.

 

Trong bữa tiệc của giới thương nhân, tôi tìm người bạn đã từng hợp tác tên là Giang Nghị làm bạn tiệc của mình.

 

Cậu ta cũng là đối tượng phù hợp nhất mà mẹ nuôi tìm cho tôi.

 

Tôi kéo tay cậu ta, mỉm cười tự nhiên.

 

Giang Nghị lại vô cùng cứng ngắc: “Chị gái à, cậu đừng hại tôi, tầm mắt của anh trai cậu như muốn giếc người kìa!”

 

Tôi nhìn về phía tầm mắt có cảm giác tồn tại cực mạnh kia.

 

Tống Từ Dịch cầm một cốc rượ.u gắt gao nhìn chằm chằm chúng tôi bên này, vẻ mặt vô cùng tối tăm.

 

Thậm chí tôi còn cười chào hỏi anh, kết quả sắc mặt anh càng khó ưa.

 

Giang Nghị như sắp khóc đến nơi rồi.

 

“Tôi cũng là một phần trong trò chơi của cậu sao?”

 

Tôi từ ái mà nhìn cậu ta: “Nếu phải thì sao?”

 

“Làm ơn hãy buông tha tôi đi!”

 

Mẹ nuôi kéo tôi đến chỗ cầu thang, thấp giọng hỏi:

 

“Gần đây con với Tử Dịch sao thế, cãi nhau à?”

 

Cửa cầu thang truyền đến động tĩnh rất nhỏ.

 

Tôi giả bộ không biết, nháy mắt với mẹ nuôi.

 

“Chắc là anh ấy không thích con, chuyện tình cảm này không thể bắt ép, cho nên con muốn thử với những người khác xem sao.”

 

Mẹ nuôi nhận được tín hiệu của tôi, hiểu rõ cười.

 

“Không có việc gì, thử nhiều xem, thanh niên tài tuấn cũng có rất nhiều.”

 

“Cảm ơn mẹ.”

 

Tôi đều diễn đến loại trình độ này rồi.

 

Nếu không đốt sáng được đốm lửa này thì đúng là đáng hổ thẹn.

 

20. 

 

Tôi vừa mới quay về tắm rửa xong, chuông cửa liền vang lên.

 

Trên người Tống Từ Dịch mang theo mùi rượ.u nồng đậm, anh ép tôi ở trên cửa.

 

Hơi thở ấm áp phả vào mặt tôi, vừa ngứa vừa tê.

 

“Anh trai, anh uống bao nhiêu rồi?”

 

Anh không trả lời, chỉ yên lặng nhìn tôi, trong mắt hình như có cảm xúc mãnh liệt đang quay cuồng.

 

“Anh?”

 

Đôi tay tôi chặn ở trước n.g.ự.c anh, dùng sức muốn đẩy ra.

 

Anh nắm chặt cổ tay của tôi, giọng nói khàn khàn.

 

“Vì sao không để ý tới anh, đuổi tới một nửa liền thôi, định từ bỏ sao?”

 

“Kiều Sương, cuối cùng thì đối với em anh là cái gì, là đồ chơi của em sao?”

 

Tôi bình tĩnh nói: “Trước tiên anh buông ra đã.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mot-cau-chuyen-ngot-ngao/chuong-10.html.]

 

“Anh không buông, đã trêu chọc anh, em cũng đừng nghĩ rằng sẽ thoát khỏi anh!”

 

Nói xong rồi hôn lên, vừa mạnh mẽ lại hung dữ, không cho tôi cơ hội thở dốc chút nào.

 

Ái chà, đừng nói là, anh chàng này lại đi học tập đấy nhé, kỹ năng hôn đã tốt lên.

 

Một nụ hôn trôi qua, tôi như không đứng thẳng được, chỉ có thể dựa vào trong n.g.ự.c anh.

 

Tống Từ Dịch ôm tôi thật chặt, thở hổn hển.

 

“Kiều Sương, không được thử với người khác, em chỉ có thể là của anh, nghe chưa!”

 

Một giọt nước mắt nóng bỏng chảy xuống cổ tôi.

 

Tôi trừng lớn mắt, anh khóc sao?

 

“Ôi, Tống Từ Dịch, anh thực không có tiền đồ đi?”

 

Anh xấu hổ buồn bực nói: “Câm miệng!”

 

Tôi đẩy ranh ra, khoanh tay trước ngực.

 

“Anh có biết vì sao em không để ý tới anh không?”

 

Anh kinh ngạc, ngơ ngác mà lắc đầu.

 

Tôi lấy tấm ảnh kia ra, anh trừng lớn mắt, cuống quýt giải thích.

 

“Không phải như thế, ngày đó sau khi anh ra thấy Lâm Mạt uống say, một đám tên côn đồ có mưu đồ gây rối cô ta, anh chỉ kéo cô ta một cái, kết quả cô ta như là hoàn toàn mất ý thức, cứ dựa vào người anh.”

 

Anh giơ ba ngón tay lên, biểu cảm nghiêm túc đến đáng yêu.

 

“Em yên tâm, anh không để cô ta chạm vào, anh bảo người phục vụ mở một phòng riêng cho cô ta, liên hệ người trong nhà cô ta đến, sau đó thì anh rời đi.”

 

Tôi nghẹn lại cười: “Anh có biết tấm ảnh này là ai gửi cho em không?”

 

Anh nhíu mày: “Lâm Mạt?”

 

Tôi lại hỏi: “Anh có biết Lâm Mạt là em gái ai không? Nhắc nhở một chút, là người quen của chúng ta.”

 

Đôi mắt Tống Từ Dịch nhíu lại: “Lâm Dã.”

 

Không sai, sau khi nhận được bức ảnh, tôi đi điều tra Lâm Mạt một chút.

 

Cô ta không chỉ là em gái của Lâm Dã, những tên côn đồ ngày đó cũng là mấy kẻ bạn bè của anh ta.

 

Tất cả kế hoạch đều đã được sắp xếp, chỉ là không nghĩ tới Tống Từ Dịch không cắn câu.

 

Lâm Mạt cũng không thực hiện được.

 

Nếu không thì tôi nhận được cũng không phải là một tấm ảnh chụp mơ hồ không rõ như này.

 

Ánh mắt Tống Từ Dịch sắc bén: “Anh phải tính sổ cặn kẽ với anh em nhà này.”

 

Tôi túm chặt cà vạt anh, kéo vào trong phòng, khẽ cười mang ẩn ý nghĩ sâu xa.

 

“Không vội, trước làm chính sự đã.”

 

Anh bỗng ngơ ngác một chút: “Chính sự gì?”

 

Sau khi nhận ra, đã bị tôi ấn ngã xuống sô pha.

 

Tôi tháo cà vạt của anh, động tác gần như thô bạo mà giật nút áo sơmi.

 

“Anh nói xem là chuyện gì?”

 

Tôi hôn lên.

 

Ánh mắt anh sâu lặng, từ từ nhắm mắt lại, không chống cự mà để tôi tùy ý làm bậy.

Bình luận

0 bình luận

    Loading...