Mộng Tưởng Làm Giàu Của Tinh Cầu Xấu Xí - Chương 550

Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:37:13
Lượt xem: 13

Vân Ca cười nói: “Ta còn muốn gặp những tộc nhân của bọn chúng thử, hơn nữa còn cần Tiểu Tỏa Niệt cùng Sax giúp đỡ thuyết phục bọn chúng trợ giúp Bái Tinh. Không biết tộc nhân bọn chúng trốn ở nơi nào, cảm giác là trong phạm vi điểm mù của tinh cầu, ta đã nhờ các 'chuyên gia' đi tìm."

Cơ Bảo hừ một tiếng: "Ý của ngươi là bọn chúng còn có nhiều tộc nhân sao?"

"Không biết bao nhiêu. Tiểu Tỏa Niệt khi say đã lỡ lời với Thiển Hạ."

Cơ Bảo im lặng một lát rồi nói: “May là ta không uống rượu.”

Vân Ca liếc nó một cái: “Ngươi còn chưa thành niên, nếu dám uống rượu, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, bọn họ cũng sẽ đánh gãy chân ngươi.”

Bọn họ là đề cập về người chơi.

Cơ Bảo rên rỉ hai tiếng, nó thích cảm giác bị Vân Ca và mấy người chơi coi như em bé mà quản giáo, nó lẩm bẩm: “Ta đã trưởng thành rồi!”

Vân Ca dựng thẳng ngón tay lên: “Dựa theo lúc ngươi nở ra để tình, hiện tại ngươi chỉ mới hơn một tuổi thôi.”

Cơ Bảo: “Ta còn nhỏ, chẳng phải cô cũng nên chuẩn bị lì xì cho ta trong dịp Tết Nguyên đán sao?”

Tiền lì xì Tết là do Cơ Bảo nghe được từ mấy người chơi, nó không hiểu ý, nhưng nó biết đó là cầu phúc.

Vân Ca: "Ha ha."

Muốn lấy tiền từ túi cô, không dễ đâu!

Cô mở cửa lao ra ngoài, Cơ Bảo đuổi theo: "Vân Ca! Cô không thể giả vờ như không nghe thấy! Ta muốn tiền lì xì!"

Cái gì? Mấy người chơi vểnh tai lên, nghe thấy “Tiền lì xì”, lập tức hưng phấn.

Bọn họ hét lên: "Nhãi con, cô không thể chỉ lì xì cho mỗi Cơ Bảo được, chúng ta cũng muốn, mỗi người ít nhất phải được 10.000!"

Vân Ca không thể tin nhìn người chơi, nghe đám súc vật này xưng hô, sau đó nhìn lại yêu cầu của bọn họ, sao bọn họ có thể nói ra được vậy chứ!

Người chơi cũng cảm thấy xin tiền lì xì như vậy không tốt nên cười xấu hổ, đổi lời: “Ba ba, chúng con cũng muốn tiền năm mới!”

Vân Ca: "..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mong-tuong-lam-giau-cua-tinh-cau-xau-xi/chuong-550.html.]

Cô đang định từ chối yêu cầu của người chơi và Cơ Bảo, nhưng đầu cô đột nhiên đau nhức, Hải Hoàng đang ăn lại biến mất trong nháy mắt, thịt trùng rơi vào lửa, Vân Ca cũng hôn mê.

Thân hình nhỏ nhắn của cô lảo đảo ngã xuống đất, được người chơi phản ứng cực nhanh bắt lấy.

Người chơi: "Mẹ kiếp!"

Việc bọn họ xin tiền khiến nhãi con ngất xỉu à?!

Tội lỗi quá!

...

Vân Ca đi tới một không gian sương mù bao phủ, cảm giác nơi đây rất quen thuộc với cô.

Người đàn ông mặc áo xám trên n.g.ự.c viết Số 0 mỉm cười nói: "Tôi hy vọng cô đang ở một nơi an toàn khi tôi gọi cô đến đây. Cô nghĩ thế nào về lời tôi nói lần trước?"

Sinh vật cộng sinh của hắn dùng hình thái bóng đen vặn vẹo thân thể, quấn quanh hắn như một con rắn khổng lồ.

Vân Ca nói: "Tôi là nhân loại, chỉ muốn làm người."

Zero: "Xem ra cô không có hứng thú với con đường tiến hóa, thật sự là hiếm thấy... Vì cái gì?"

Hắn đột nhiên xuất hiện ở phía sau Vân Ca mà không hề báo trước, cúi người thì thầm bên tai Vân Ca.

Vân Ca một quyền đánh trả, nhưng người áo xám lại biến mất, xuất hiện ở vị trí ban đầu, nói: “Mặc kệ cô có hứng thú với lời tôi nói hay không, cô nhất định phải gia nhập bàn xám, chỉ có thể tiếp nhận, không thể từ chối, cũng không thể không đồng ý.”

Hải Hoàng cảm nhận được sự tức giận của Vân Ca, liền rút xúc tu đánh về phía đối thủ, đồng dạng cũng dùng bóng đen, vật lộn với bóng đen của đối phương.

Người đàn ông mặc áo xám lẩm bẩm nói: "Cô thích số nào? Số 7 thế nào? Tôi nghĩ dựa vào tiềm năng của cô, đủ sức có thể ngồi ở vị trí này."

Vân Ca nói: “Xem ra ông là người có dục vọng khống chế rất mãnh liệt.”

Zero mỉm cười và nói, “Có lẽ một chút thôi.”

Vân Ca: “Tôi cũng là người có dục vọng khống chế mãnh liệt.” Vừa nói ra lời này, toàn thân cô như một viên đạn pháo, bật ra khỏi chỗ, “Không ai có thể ra lệnh cho tôi làm điều tôi không muốn!"

Zero giơ tay lên nhẹ nhàng vẫy tay, áo choàng xám kéo đi sương mù bay ra, trong khoảnh khắc sương mù quét qua Vân Ca, Vân Ca khẽ mở mắt, một cảm giác quen thuộc với sức mạnh này xuất hiện ở sâu trong cơ thể cô.

Bình luận

10 bình luận

Loading...