Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 873

Cập nhật lúc: 2024-07-27 21:01:05
Lượt xem: 11

Thấy vậy, Từ Lâm Tĩnh ở bên cạnh vội vàng nói với Tống Sơn Hà: "Không được, Tam sư huynh!"

Nói xong, Từ Lâm Tĩnh đã chạy đến bên cạnh Tống Sơn Hà, không muốn Tống Sơn Hà ra tay nữa.

Kết quả thực ra cũng rất rõ ràng, thực lực của đối thủ vượt xa Tống Sơn Hà.

Nếu Tống Sơn Hà lại đi lên, anh ta rất có thể sẽ bị thương, thậm chí là mất mạng.

Nhưng Tống Sơn Hà này là một con bò đực bướng bỉnh, cơn giận bốc lên đến đỉnh đầu, lại gặp phải tên yêu đạo đầu rắn này đang chế giễu mình, điều quan trọng nhất là anh ta đang bị mất mặt ở trước mặt Dương Tuyết.

Vào lúc này, anh ta gần như đã mất đi lý trí mà một người trừ tà nên có, chỉ nghĩ đến việc tranh cường háo thắng.

"Từ sư muội, em thả anh ra, để anh làm thịt cái tên c.h.ế.t dẫm này!" Tống Sơn Hà tiếp tục nói.

Còn bên phía chúng tôi thì nhíu mày, muốn lên tiếng nhắc nhở vài câu. Chúng tôi có thể trì hoãn thêm lúc nào thì hay lúc đó.

Một khi Mạc bà bà và Thượng Quan Thư rảnh tay, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng cũng chỉ là chuyện trong vài phút.

Nhưng tôi còn chưa kịp nói chuyện, Dương Tuyết ở bên cạnh đột nhiên nói với Tống Sơn Hà: "Tống Sơn Hà, chẳng lẽ anh còn chưa chịu nhìn rõ sao? Thực lực của đối phương rõ ràng mạnh hơn anh rất nhiều, nếu anh còn đi lên thì chính là chịu chết! Hơn nữa hiện tại anh đã bị thương rồi."

"Nhưng..." Tống Sơn Hà còn nghĩ đến chuyện muốn nói cái gì đó.

Kết quả lại bị Dương Tuyết trầm giọng nói: "Anh lui về phía sau đi!"

Tống Sơn Hà liếc tên yêu đạo đầu rắn kia một cái, rồi lại nhìn về phía Dương Tuyết, cuối cùng rất không cam lòng mà cắn răng một cái, lập tức lùi lại phía sau.

Lúc tên yêu đạo đầu rắn kia thấy Tống Sơn Hà đã lui lại, gã càng có vẻ đắc ý và kiêu ngạo: "Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Không phải đám đạo sĩ chính phái gì đó của các người rất lợi hại sao? Chẳng lẽ không có ai địch nổi à? Nếu không có thì tất cả các người cùng lên là được rồi nhỉ? Nếu không được thì để tôi đây giúp các người một tay."

Tên yêu đạo đầu rắn này lại tiếp tục chế nhạo, bộ dạng của gã cực kỳ kiêu ngạo, liên tục coi thường chúng tôi.

Mà yêu đạo đầu báo đứng ở hàng phía sau cũng cười vài tiếng “ha ha ha”.

Thấy đám tùy tùng nhà mình đánh vào mặt chúng tôi như thế, gã cũng thấy sảng khoái.

Chính tà không đội trời chung, nhưng khi nhìn thấy cấp dưới của mình đang đắc thắng mà đè bẹp đám chính phái này, một tên thủ lĩnh như gã đương nhiên cũng vui vẻ mà xem kịch.

Vì vậy, gã cũng không vội chiến đấu với chúng tôi, muốn tiếp tục nhìn chúng tôi bị cấp dưới của gã chế giễu và làm nhục.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/873.html.]

Sắc mặt của chúng tôi cũng vì vậy mà đều đã trở nên cực kỳ khó coi.

Tuy nhiên, chỉ bằng một chưởng của đối phương mà đã đánh bại một người thi triển ra thủ ấn trấn yêu như Tống Sơn Hà, tu vi này khẳng định là đã đạt đến Đạo Quân chắc như đinh đóng cột.

Ở đây, trong số chúng tôi còn có ai có thể tiến lên mà đơn đấu với đối phương?

Mà đây còn là tiết tấu của việc người nào lên là người đó chết.

Mặc dù trong lòng chúng tôi có chút nghẹn khuất, nhưng lại không thể làm gì được.

Tu vi của đối phương đã đạt đến trình độ đó, mà chúng tôi hoàn toàn không có đủ thực lực để tiến lên đối kháng.

Vì vậy, tất cả mọi người đều im lặng.

"Sao thế? Thật sự không có ai sao, nếu như không có vậy tôi cần phải ra tay rồi!" Tên yêu đạo đầu rắn kia tiếp tục nói, hơn nữa còn phun ra cái lưỡi rắn.

Tôi siết chặt nắm đấm, thật sự rất muốn dùng một quyền mà đập c.h.ế.t tên quái vật không phải người cũng không phải thú này, nhưng tu vi của tôi chỉ mới đạt đến Đạo sĩ đỉnh phong, làm sao có thể địch nổi cường giả cấp Đạo Quân chứ?

Nhưng vào lúc này, thanh âm của Thượng Quan Thư đột nhiên vang lên ở bên tai tôi: "Đinh Vĩ, anh lên đi. Cố gắng câu giờ cho chúng tôi, chỗ của tôi chuẩn bị xong rồi!"

Đột nhiên nghe thấy giọng nói này của Thượng Quan Thư, tôi theo bản năng nhìn về phía Thượng Quan Thư, phát hiện cô ấy vẫn đang nhắm mắt chữa thương cho Lão Tần Gia.

Còn mấy người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm vào tên yêu đạo đầu rắn kia, giống như chỉ có một mình tôi nghe được thanh âm của Thượng Quan Thư vậy.

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cho dù tôi đồng ý đi lên, nhưng tôi cũng không phải là đối thủ của tên này?

Đừng nói là kéo dài thời gian, vừa lên là đã bị người ta đánh cho xịt m.á.u miệng.

Nghĩ đến đây, tôi muốn nói chuyện với Thượng Quan Thư.

Nhưng dường như Thượng Quan Thư biết tôi đang nghĩ gì, sau đó lại mở miệng nói với tôi thêm lần nữa: "Dùng Linh Đao, nó có thể trợ giúp anh."

Nghe đến mấy chữ này, tôi sững sờ một chút.

Linh Đao, dùng Linh Đao là có thể đối phó với đối phương sao?

Chỉ là một món binh khí, cho dù có năng lực hấp thụ linh khí, cộng thêm việc nó còn cực kỳ sắc bén, nhưng dưới sự áp chế tuyệt đối của đạo hạnh, nó còn hữu dụng không?

Trong lòng sinh ra sự nghi ngờ, nhưng Thượng Quan Thư đã nói như thế rồi, hẳn là sẽ có tác dụng nhỉ?

Loading...