Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 655

Cập nhật lúc: 2024-07-20 20:42:30
Lượt xem: 19

Cửa hàng trưởng Thái căn bản không để ý đến biểu hiện của bọn họ, nói với Phương Trường Giang: “Phương tổng, từ lâu tôi đã muốn đuổi việc mấy nhân viên này rồi, hoàn toàn không có một chút ý thức đoàn đội và sự chuyên nghiệp nào.”

Phương Trường Giang cũng mặc kệ thật hay giả, chỉ mỉm cười: "Chuẩn bị hợp đồng đi!”

Cửa hàng trưởng Thái vô cùng vui mừng, căn bản không thèm để ý tới mấy nhân viên cửa hàng mới vừa bị đuổi việc, tự mình đi chuẩn bị hợp đồng.

Còn mấy nhân viên cửa hàng mới vừa bị đuổi việc kia, cũng cảm thấy không còn mặt mũi ở trước mặt mọi người.

Cửa hàng trưởng Thái vừa đi, bọn họ từng người một lần lượt chạy ra khỏi cửa hàng.

Thấy những việc nên làm đều đã làm xong, tiếp tục ở lại đây cũng vô ích, chúng tôi liền tạm biệt Phương Trường Giang, chuẩn bị rời đi.

Phương Trường Giang muốn giữ hai chúng tôi lại, nói rằng tối nay cùng nhau ăn một bữa cơm.

Tôi và lão Phong khéo léo từ chối, sau đó trực tiếp rời khỏi cửa hàng ô tô.

Kết quả, chúng tôi vừa đi ra khỏi cửa không xa, Tiểu Phương lại đuổi theo.

"Tiên sinh, hai vị tiên sinh."

Nghe thấy tiếng gọi, tôi và lão Phong dừng lại: “Tiểu Phương, còn chuyện gì nữa không?”

Tiểu Phương có chút ngượng ngùng: "Cảm ơn, cảm ơn hai vị. Chỉ là, có thể để cho mấy người Ngô quản lý quay lại không, làm như vậy, làm như vậy dường như không tốt lắm?

Nghe đến đây, tôi sửng sốt một lúc.

Cô gái này còn rất lương thiện, bị ức h.i.ế.p thành bộ dạng như vậy, còn cầu xin giúp bọn họ.

Tôi cười: "Điều này có thể không được, loại người đó quá xấu tính, có bọn họ ở đây, cô cũng không có cách nào làm tốt công việc! Được rồi, có duyên gặp lại!”

Nói xong chúng tôi liền muốn rời đi.

Nhưng Tiêu Phương lại nói: “Hai vị tiên sinh, không biết, không biết xưng hô với hai vị thế nào?”

Tiểu Phương là một nhân viên bán hàng, nhưng lúc hỏi tên của chúng tôi, lại lộ ra một tia ngượng ngùng.

Lão Phong và tôi cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Đinh Vĩ.”

"Bạch Phong."

******************

Tôi và lão Phong nói xong, không đợi Tiểu Phương có phản ứng đã đi về phía trước.

Mà Tiểu Phương đứng ở phía sau chúng tôi, nhìn thấy bóng lưng của chúng tôi đã đi xa, đột nhiên hét lên: "Cảm ơn hai người, tôi tên là Từ Phương."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/655.html.]

Tôi và lão Phong nghe thấy giọng nói này, khóe miệng bất giác nhếch lên thành một nụ cười, đưa lưng về phía nữ nhiên viên bán hàng tên Từ Phương mà phất phất tay!

Chúng tôi cho rằng, sở dĩ hôm nay chúng tôi giúp đỡ cô ấy, xem như là chúng tôi trả công cho cô ấy đã kiên nhẫn, nhiệt tình tiếp đãi chúng tôi!

Tất nhiên, tôi cũng không nghĩ sau này chúng tôi sẽ có bất kì mối quan hệ gì!

Nhưng lại không biết Từ Phương này có lai lịch về đạo môn không tầm thường.

Về sau cũng nhờ có cô ấy giúp chúng tôi giải quyết không ít phiền phúc, đương nhiên đây đều là sau này...

Sau khi rời khỏi cửa hàng ô tô, tôi và lão Phong cũng không có tâm trạng đi đến các cửa hàng khác.

Cho nên chúng tôi đã dựa theo địa chỉ của người nhà họ Nghiêm để lại, Đi thẳng đến nơi bọn họ chết.

Đường đi cũng không xa, đi về phía trước vài trăm mét, rẽ một cái là tới.

Khi đến đoạn đường xảy ra tai nạn, chúng tôi còn thấy những lan can bên đường bị gãy, hiện đang bị rào lại chưa có thời gian sửa chữa.

Trên mặt đất còn có một ít tro giấy, nghĩ đến là người nhà của người chết, hoặc là người dân xung quanh, vì muốn "thanh tịnh", đã tới đây đốt tiền giấy.

Lão Phong và tôi đi bộ đến khu vực xảy ra tai nạn, nhìn xuống phía dưới, con đê cao hơn ba mét, bên dưới là khu nước sâu.

Để làm cho quá trình chiêu hồn diễn ra suôn sẻ và nhanh hơn, chúng tôi đã đốt hai lá bùa ở nơi này, có thể coi như là một ký hiệu.

Làm xong những chuyện này, chúng tôi cũng không có ý định tiếp tục dừng lại, mà trực tiếp đón xe đi đến bến xe.

Hôm nay cũng đủ phiền muộn rồi, mua một chiếc xe cũng có thể đánh hai trận, còn gặp được một gia đình quỷ.

Ở trong xe, tôi và lão Phong cũng không nói nhiều, chỉ dựa vào ghế nghỉ ngơi.

Sau khi đến nhà ga, chúng tôi mua vé trở về thị trấn Thanh Thạch.

Khi chúng tôi về đến trấn Thanh Thạch, thì trời cũng đã tối.

Lúc tôi xuống xe, lão Phong đã hỏi tôi, lúc nào thì chiêu hồn, đến lúc đó cậu ấy sẽ đến giúp đỡ.

Tôi nhìn hôm nay cũng rất mệt mỏi, liền nói cho cậu ấy là tối mai, hôm nay chúng tôi sẽ về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt.

Lão Phong gật đầu, cũng không nói nhiều.

Sau khi tôi trở lại cửa hàng, thì nhìn thấy sư phụ đang đóng cửa hàng.

Lúc này thấy tôi trở về, liền hỏi một câu: “Mua xe xong chưa?”

"Con mua xong rồi! Nhưng con suýt chút nữa đã bị nhân viên cửa hàng ô tô hãm hại!" Tôi vừa nói vừa bắt đầu giúp sư phụ dọn dẹp đóng cửa hàng, chuyển vòng hoa, nhang nến vào nhà!

Sư phụ nghe tôi nói thế, liền quan tâm: "Ồ? Chuyện gì vậy?"

Loading...