Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 256

Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:17:39
Lượt xem: 35

Âm thanh kỳ lạ đó phát ra từ miệng của người này.

Bạch Phong và Dương Tuyết thấy là một người, hơn nữa người này còn có bóng và cơ thể cũng không bay lơ lửng, đây rõ ràng là một người sống.

Nhưng đây là một người đàn ông, tự nhiên không phải là Tiểu Mạn.

Nhưng nhìn trang phục và độ mới của quần áo ở trên người, trông anh ta rất giống một du khách ba lô mới tới đây, rất có khả năng anh ta là bạn đồng hành đã đi cùng Tiểu Mạn đến đây.

Dù sao trong tin nhắn thoại cầu cứu của Tiểu Mạn cũng nói từ "Chúng tôi" chứ không phải là "Tôi".

Cho nên tôi đã hỏi người này: "Anh bạn, đã trễ như vậy rồi sao anh lại ở nơi này?.

Lời vừa dứt, người đàn ông đang ngồi ăn trên mặt đất đột nhiên dừng lại.

Thấy người đàn ông không nói gì, tôi lại nói: "Anh bạn, anh biết Triệu Tiểu Mạn không?"

Nhưng tôi vừa nói ra lời này, người đàn ông ngồi xổm trên mặt đất đột nhiên nở nụ cười: "Ha ha ha, Triệu Tiểu Mạn, Triệu Tiểu Mạn ....."

Nghe được tiếng cười quỷ dị của đối phương, trong lòng tôi đã có chút cảnh giác.

Nhưng khi anh ấy nói ra tên của Tiểu Man, tôi lại mở to mắt, vội vàng gật đầu: “Đúng rồi, Triệu Tiểu Mạn, anh biết cô ấy sao? Cô ấy đang ở đâu?”

Tôi đang vội vã, nhưng người đàn ông đột nhiên từ từ đứng dậy.

Tiếng cười quái gở cũng đột ngột dừng lại, anh ta sững người khoảng ba giây.

Tôi thấy anh ta không nói nữa, tôi chuẩn bị hỏi tiếp.

Nhưng ai ngờ lúc này anh ta đột nhiên xoay người, khuôn mặt kia lập tức lộ ra ở trước mắt chúng tôi.

Tôi thấy khuôn mặt của người đàn ông bê bết máu, đôi mắt trợn to vô hồn như sắp lồi ra ngoài.

Còn ở bên trái khuôn mặt của anh ta, thực tế đã bị mất đi một mảng da thịt, răng và xương mũi đều lộ ra ngoài.

Còn trên cổ của anh ta thì có vết răng sắc nhọn cắn, chảy ra hai vệt máu.

Cái này cũng không quan trọng, quan trọng là…….. trong tay của anh ta đang cầm một cánh tay gãy của người lớn.

Rõ ràng, vừa rồi thứ mà anh chàng này ăn chính là cánh tay bị gãy này.

Thấy vậy, cả ba chúng tôi đều sởn tóc gáy, da đầu tê dại, nổi da gà từng lớp từng lớp.

Trong lòng tôi cảm thấy bất an, thầm nghĩ sắp có việc chẳng lành.

Mẹ nó, người này đâu phải người sống? Rõ ràng là một cái xác sống, một cái xác không hồn.

Ba người chúng tôi tràn đầy kinh ngạc, không khỏi lui về phía sau mấy bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/256.html.]

Nhưng anh ta đột nhiên nâng cánh tay bị gãy trong tay lên, cười khúc khích nói với chúng tôi: "Triệu Tiểu Mạn? Trả lại cho mày..."

Sau khi nói xong, anh ta trực tiếp ném bàn tay con người bị gãy đó về phía tôi ...

Thấy hành động của đối phương, ba chúng tôi đều lùi lại phía sau theo bản năng.

Mà bàn tay gãy kia sau khi bị ném thành một đường cong đã trực tiếp rơi ở trước mặt chúng tôi

Tại khoảng khắc ấy, tôi liền biến sắc.

Tôi nhìn chằm chằm vào bàn tay người trên mặt đất, mặc dù đã gãy nhưng vẫn thon dài hẳn là tay của một người phụ nữ.

Về phần có phải là tay của Tiểu Mạn hay không, lúc này cũng thật khó nói, nhưng nhìn cái xác biết đi ở trước mặt, lòng tôi lại như quặn lên.

Nếu đây thật sự là tay của Tiểu Mạn, vậy chẳng phải Tiểu Mạn đã ở trong tình cảnh tồi tệ rồi sao?

Ngay lúc này sắc mặt của tôi đã trầm xuống , nghiến răng hỏi: "Vừa rồi mày đã nói cái gì?"

Xác sống kia vẫn phát ra một tràng cười quỷ dị: "Tao trả lại tay của Tiểu Mạn cho mày, bây giờ tao đang rất đói, mày mau tới đây cho tao cắn một miếng!"

Nói xong, xác sống đó đã trừng lớn đôi mắt, sau đó chạy về phía chúng tôi.

Cái miệng không có da che đậy, lúc này còn đang chạm vào răng, phát ra tiếng "cạch cạch" kỳ quái. "

Trước mắt tôi vẫn không thể biết được an nguy của Tiểu Mạn ra sao, nhưng nghe xác sống kia nói như vậy, tôi đã có chút xao động.

Hiện giờ hắn đang tiến tới chỗ của chúng tôi, trong miệng còn nói muốn ăn thịt của chúng tôi, khiến tôi càng thêm phẫn nộ.

Sau đó tôi đã nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, trong miệng trực tiếp quát lớn: "Nghiệp chướng!"

Nói xong, tôi giơ kiếm lên định đ.â.m về phía xác chết.

Dương Tuyết và Bạch Phong cũng không chậm trễ mà nhanh chóng vọt lên.

Nhưng xác sống kia chẳng có chút phản ứng, trong miệng cứ liên tục kêu gào: "Ăn, tao muốn ăn!"

Sau đó tôi nhanh chóng tiến về phía hắn rồi c.h.é.m xuống một kiếm, trong miệng còn quát lớn :" Ăn mẹ mày!"

Xác sống kia chẳng hề có ý định né tránh mà còn giơ một tay lên theo bản năng.

Nhưng tốc độ của hắn căn bản quá chậm không thể ngăn cản được một kiếm của tôi.

Sau đó chỉ nghe một tiếng "Răng rắc", kiếm gỗ đào trong tay tôi đã c.h.é.m về phía hắn.

Lúc này kiếm gỗ đào đã được rót vào đạo khí, không chỉ có thể khắc chế tà ma mà còn vô cùng sắc bén nữa.

Khi thanh kiếm c.h.é.m xuống, nó đã c.h.é.m vào đầu của xác sống ngay tại chỗ.

Loading...