Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 255

Cập nhật lúc: 2024-07-12 17:17:22
Lượt xem: 24

Tôi không thể nhìn rõ nhưng đây hẳn là Mã Vương trấn.

Lúc này, tôi nắm c.h.ặ.t t.a.y lại nói thầm: "Tiểu Mạn, chờ tôi!"

Bác tài xế cũng tăng tốc độ, còn chưa vào thị trấn nhỏ, xe đã dừng lại.

"Đáng chết! Phía trước lún quá không chạy qua được."

Đột nhiên nghe bác tài xế nói như vậy, chúng tôi liền nhìn về phía trước.

Chúng tôi phát hiện phía trước có một đống đá lớn ngổn ngang chắn ở giữa đường, xe không thể chạy qua được.

Nhưng điều này không còn quan trọng nữa, chúng tôi đã đến Mã Vương trấn, nên có thể đi bộ vào bên trong.

"Không sao chúng tôi có thể đi bộ qua bên kia."

Vừa nói tôi vừa liếc nhìn đồng hồ đo giá, là ba trăm tệ.

Dù sao cũng xa như vậy, ba trăm tệ là giá bình thường.

Nhưng tôi đã nói là sẽ tăng giá lên gấp 5 lần cũng chính là một ngàn rưỡi.

Tôi nhìn số tiền trên người và thấy không đủ nên đã hỏi mượn Bạch Phong.

Nhưng bác tài xế lại nói với tôi: "Anh bạn trẻ, chuyến xe này tôi chỉ lấy 300 tệ, hy vọng mấy người có thể bình an trở về!"

Nói xong bác tài chỉ lấy 300 tệ.

Điều này khiến tôi khá xấu hổ, nhưng cứu người quan trọng hơn, tôi không có thời gian để lãng phí vào việc này.

"Cám ơn bác tài!" Nói xong, tôi trực tiếp mở cửa bước ra khỏi xe.

Dương Tuyết và Bạch Phong cũng nhanh chóng xuống xe, bác tài còn phất phất tay với chúng tôi: "Đi đường cẩn thẩn!"

Chúng tôi quay đầu lại thoáng nhìn qua bác tài, đồng thời cũng vẫy vẫy tay chào tạm biệt.

Bác tài cũng không ở lâu liền quay đầu xe, trực tiếp rời khỏi nơi này......

Tôi hít một hơi thật sau: "Chúng ta cũng đi thôi!"

Nói xong, tôi băng qua mép đường và đi vòng qua chỗ bị lở đất.

Lúc này Dương Tuyết chợt hỏi: "Đinh Vĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Lúc trước tôi ở trên xe gọi điện thoại cũng không nói rõ với Dương Tuyết, cho nên hiện giờ cô ấy mới hỏi như vậy.

Nghe cô ấy hỏi, tôi cũng không giấu giếm.

Tôi trực tiếp nói: "Bạn của tôi đã gửi một tin nhắn thoại cho tôi để cầu cứu, nói mình gặp quỷ, bị nhốt ở Mã Vương trấn."

Dương Tuyết hỏi tiếp: "Hiện tại đã liên lạc được chưa?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/255.html.]

Tôi lắc đầu: "Vẫn chưa, cho nên chúng ta phải nhanh chóng đến đó để tránh xảy ra sự cố."

Nói xong tôi còn cho Dương Tuyết nghe lại đoạn tin nhắn thoại cầu cứu của Tiểu Mạn.

Lúc này, càng đến gần Mã Vương trấn, trong lòng tôi lại càng thêm rối loạn.

Nhưng để sớm cứu được Tiểu Mạn, tôi nhanh chóng tăng nhanh bước chân, đi theo đường quốc lộ mà tiến về phía trước.

Mã Vương trấn không lớn, thậm chí còn không bằng thị trấn của chúng tôi, phải nói là quy mô của nơi này rất nhỏ.

Tôi nghĩ sẽ thích hợp hơn nếu sử dụng một ngôi làng lớn để mô tả nơi này.

Nhưng chúng tôi hoàn toàn không quan tâm đến điều đó, bởi vì khi chúng tôi đến ngã tư của Mã Vương trấn thì phát hiện nơi này thật sự có vấn đề.

Nơi này có âm khí dày đặc, không khí u ám lạnh lẽo, đường phố càng thêm hoang vắng, đổ nát.

Bạch Phong nói thẳng:" Nơi này có âm khí rất nồng đậm!"

Tôi và Dương Tuyết đều gật đầu, đồng thời tôi nói: "Nơi này rất quỷ dị, mọi người mở thiên nhãn trước rồi tính sau!"

Nói xong, tôi đã lấy ra nước mắt trâu để mở mắt.

Dương Tuyết cũng nhanh chóng dùng bùa chú mở thiên nhãn, sau cảm giác mát lạnh truyền ra từ hai mắt, lúc này đường phố đang tối tăm bỗng trở nên rõ ràng hơn.

Tôi thấy đường phố gần như biến thành bụi rậm, đầy cỏ dại.

Những ngôi nhà xung quanh đều đã đổ nát, ngoài những mảng dây leo lớn mọc trên tường, thậm chí có nơi đã bị sập, trong không khí nồng nặc mùi ẩm mốc.

Ba người chúng tôi liếc mắt nhìn xung quanh, ngay sau đó Dương Tuyết nói với tôi: "Đinh Vĩ, kế tiếp chúng ta phải làm thế nào để tìm được bạn của anh?"

Tôi cau mày, thật ra tôi cũng không biết mình phải làm gì.

Nhưng cũng không thể đứng yên ở nơi này, tôi nói với Dương Tuyết: " Thị trấn này không lớn, chúng ta đi dọc theo con đường này đi. Chỗ nào có âm khí nặng nhất thì chúng ta đi tới chỗ đó! Nhất định sẽ tìm được cô ấy."

Bây giờ cũng không còn cách nào khác nên Dương Tuyết và Bạch Phong cũng gật đầu đồng ý.

Sau đó, ba chúng tôi đã rút kiếm gỗ đào của mình ra và đi từng chút một dọc theo con phố.

Càng đi vào bên trong, âm khí càng nặng, đã có một cỗ tà khí nhàn nhạt xuất hiện.

Không biết từ lúc nào loại cảm giác áp lực này đã bao trùm lấy chúng tôi.

Không chỉ như vậy, đi không được bao lâu, tôi đột nhiên nghe được cách đó không xa trong bụi cỏ có mấy thanh âm quái dị.

Tôi cau mày, ra hiệu cho mọi người cẩn thận.

Đồng thời tôi nắm chặt thanh kiếm gỗ dào dần dần tiến tới chỗ phát ra âm thanh, sau đó nhẹ nhàng dùng thân kiếm đẩy những cỏ dại kia ra.

Ngay sau đó, tôi thấy có một người đột nhiên xuất hiện.

Người đó đang đeo ba lô, quay lưng về phía chúng tôi, ngồi xổm trên mặt đất dường như còn đang ăn gì đó.

Loading...