Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 227

Cập nhật lúc: 2024-07-11 21:50:07
Lượt xem: 24

Dương Tuyết chỉ cười nhạt: “Biết một chút! Không quá nhiều!”

Tôi và Bạch Phong nghe thấy cô ấy nói một câu như thế, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu, biết thi triển trận pháp hoa mai mà nói là chỉ biết một chút?”

Trong lúc tôi và Bạch Phong không nói nên lời, Dương Tuyết một lần nữa mở miệng nói: “Được rồi, chuyện đang cấp bách! Ngày mai tôi bày xong trận pháp, Đinh Vĩ phụ trách chơi đồ chơi, dẫn dụ quỷ anh ra khỏi giếng cạn, trước khi nó bước vào bên trong trận pháp thì tuyệt đối không được động thủ bắt nó và nhất định phải chú ý an toàn.”

“Bạch Phong, anh tìm một chỗ nấp và trốn vào một chỗ khác gần giếng cạn. Một khi hai chúng tôi hành động thì anh sẽ đậy nắp giếng cạn lại và dán bùa chú lên đó càng sớm càng tốt, để không phạm sai lầm như lần trước nữa!”

Lúc này Dương Tuyết từng câu từng chữ nói ra các bước chuẩn bị, cùng chúng tôi thương lượng hành động chi tiết vào ngày mai.

Qua từng lời nói của cô ấy, chúng tôi có thể nhìn ra, Dương Tuyết là một người có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.

Kinh nghiệm của cô ấy không thua kém Bạch Phong, thậm chí kinh nghiệm và phương pháp của cô ấy càng toàn diện hơn.

Chúng tôi thương lượng gần ba tiếng đồng hồ đến bây giờ mới có thể hoàn thành kế hoạch.

Lúc này đã là đêm khuya, chắc quỷ anh cũng đang nghỉ, tôi liền nằm ở trên sô pha ngủ.

Phải lấy lại tinh thần, ngày mai mới có thể tiếp tục thực hiện các bước tiếp theo trong kế hoạch.

Nhưng vừa chợp mắt chưa được bao lâu thì tôi cảm thấy một luồng khí mát lạnh ùa vào người.

Cái cảm giác đó rất là lạnh, tuy tôi có ngủ nhưng cũng ngủ không sâu lắm.

Do bản năng nghề nghiệp cùng với những chuyện gần đây mà tôi đã tiếp xúc làm cho tôi luôn cảnh giác.

Luồng khí lạnh này vừa xuất hiện, trong đầu tôi trước tiên xuất hiện hai chữ “Âm khí.”

Nghĩ tới đây, trong lòng tôi “Lộp bộp” một tiếng, luồng âm khí dày đặc như vậy, tôi thầm nghĩ không tốt, có phải quỷ anh đã quay lại?

Tôi trợn tròn hai mắt, cơ thể “cạch” một tiếng ngồi dậy.

Cùng lúc đó, tôi nhìn về phía phát ra âm khí.

Kết quả là khi tôi nhìn xung quanh, tôi tình cờ nhìn thấy một cửa sổ cách đó không xa.

Nhưng lúc này, trước cửa sổ bị vỡ không phải là quỷ anh, mà là một người phụ nữ có sắc mặt nhợt nhạt đang đứng ngay đó.

Người phụ nữ đó trừng lớn hai mắt, cứ như vậy đứng đó không nhúc nhích nhìn chằm chằm vào tôi, thậm chí còn đang cười…

Đột nhiên nhìn thấy một màn như vậy, sắc mặt của tôi đột nhiên thay đổi.

Cả người tôi run lên, thân thể trong nháy mắt lạnh đi một nửa.

Ôi trời, tình huống gì thế này?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/227.html.]

Đang êm đẹp, sao đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ có khuôn mặt tái nhợt? Người phụ nữ đó còn cười với tôi?

Trong lòng thấp thỏm, bởi vì vừa mới tỉnh ngủ, tôi cho rằng chính mình bị hoa mắt, vội vàng xoa xoa mắt.

Nhưng khi tôi xoa xoa nhẹ hai mắt, lúc mở mắt ra xem lại.

Bên cửa sổ không còn người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch nữa? Chỗ đó căn bản không có ai đứng cả.

Hơn nữa luồng âm khí ở trong phòng, cũng nhanh chóng tan biến, biến mất vô cùng nhanh.

Tôi không khỏi hít một hơi khí lạnh, tim tôi đập thình thịch.

Đột nhiên sinh ra một loại cảm giác sợ hãi, một cảm giác hoảng loạn không thể giải thích được.

Nhưng tôi cũng không cho rằng đó là ảo giác, bởi vì tôi có thể chắc chắn việc tôi nhìn thấy người phụ nữ đó là sự thật.

Tôi khẳng định mình không có nhìn lầm, vừa rồi ngay cửa sổ tuyệt đối đã xuất hiện một người phụ nữ với khuôn mặt trắng bệch.

Nói chính xác hơn đó hẳn là một nữ quỷ có vẻ mặt trắng bệch.

Tuy rằng tôi không biết vì sao đột nhiên ở chỗ này lại xuất hiện một nữ quỷ, nhưng tôi cũng không dám khinh thường.

Tôi nhíu nhíu mày, vội vàng xoay người đánh thức Dương Tuyết và Bạch Phong đang dựa vào ghế sô pha mà ngủ.

“Dương Tuyết, lão Phong, mau tỉnh lại, xảy ra chuyện rồi!” Tôi sốt ruột kêu bọn họ.

Hai người cũng nhanh chóng bị tôi đánh thức, do vừa mới bị đánh thức nên họ cũng đang mơ mơ màng màng.

“Đinh Vĩ, anh sao vậy?” Dương Tuyết ngáp nói.

Bạch Phong cũng xoa xoa mắt, trông vẫn còn buồn ngủ.

Sắc mặt tôi ngưng trọng nói: “Vừa rồi tôi đã nhìn thấy một nữ quỷ!”

Vừa dứt lời, hai người đều cả kinh, vội vàng quay đầu nhìn về phía tôi.

“Nữ quỷ? Chuyện là như thế nào?” Bạch Phong kinh ngạc hỏi.

Dương Tuyết nhăn lại mày đẹp, mang theo nghi hoặc hỏi: “Tại sao lại xuất hiện nữ quỷ? Anh thật sự nhìn thấy nữ quỷ?”

Tôi gật đầu một cái thật mạnh rồi nói: “Thật, liền ở phía sau cánh cửa sổ kia. Cô ta nhìn chằm chằm chúng ta, nhưng trong nháy mắt đã nhanh chóng biến mất! Sau đó tôi liền đánh thức hai người dậy!”

Trong lúc nói chuyện tôi đã cầm lấy kiếm gỗ đào đi tới cửa phòng, hơn nữa còn mở cửa nhìn ra bên ngoài.

“Sẽ không! Không phải nơi này chỉ có một quỷ anh thôi sao? Chẳng lẽ còn có một nữ quỷ khác?” Dương Tuyết mang theo nghi hoặc, cũng đã đi tới cửa phòng.

Loading...