Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 216

Cập nhật lúc: 2024-07-11 20:28:56
Lượt xem: 46

Sư phụ nhướng mày: “Cái gì? Có người bị g.i.ế.c à?”

Lúc này tôi đã đi vào nhà: “Đúng vậy, con có một người bạn học, cũng gia nhập tổ chức thần bí tà ác đó!”

Sư phụ nghe đến đây, sắc mặt lập tức thay đổi, lập tức há mồm hít ngược một hơi khí lạnh, vội vàng hỏi tiếp.

Bạch Phong bên kia thúc giục rất gấp, tôi thật sự không có nhiều thời gian để giải thích và kể lại mọi chuyện cho sư phụ.

Chỉ có thể một bên thay quần áo, một bên nói với sư phụ một số chi tiết đơn giản của quá trình.

Cuối cùng dùng băng vải băng bó đơn giản một chút miệng vết thương ở trên vai, đổi một đôi giày khác, sau đó thắp cho Thượng Quan Thư một nén nhang, mang theo các loại dụng cụ, liền vội vàng chạy ra khỏi cửa.

Về phần sư phụ, cũng có vẻ rất kinh ngạc.

Không thể tưởng tượng được chỉ trong mấy ngày này, tôi đã liên tiếp đối đầu với tổ chức thần bí kia.

Tình huống nguy hiểm chồng chất khiến cho sư phụ vô cùng lo lắng.

Lúc này nghe nói tôi lại muốn ra ngoài làm một số việc lặt vặt liền tỏ vẻ lo âu.

Nhưng thấy vẻ mặt của tôi kiên định, cũng đành phải đối phất phất tay với tôi.

Nhắc nhở tôi làm việc phải cẩn thận, không được quá liều lĩnh.

Nếu giải quyết không được, liền gọi điện thoại cho sư phụ…

Sau khi ra khỏi cửa hàng, tôi mua một số thứ để ăn, sau đó chạy tới nhà ga.

Bạch Phong đã tới rồi, lúc này đang chờ tôi.

Thấy tôi đã đến, cậu ấy vẫy vẫy tay gọi tôi, trực tiếp đưa cho tôi một ổ bánh mì đen.

Sau khi lên xe, Bạch Phong nhanh chóng yêu cầu tài xế lái xe đi, bộ dáng thực rất sốt ruột.

Bởi vì trong xe cũng không tiện nói chuyện, tôi cũng chỉ hỏi qua loa: “Chuyện này rất gấp à?”

Bạch Phong lại cau mày gật đầu: “Có chút khó giải quyết, chờ tới nơi rồi chúng ta nói tiếp!”

Nói xong, Bạch Phong liền im lặng, tôi cũng không hỏi tiếp.

Bởi vì tối hôm qua tôi một đêm không ngủ cho nên tôi nói chuyện cùng Bạch Phong được vài câu thì tôi liền ngủ bù ở trên xe.

Đợi đến khi tôi thức dậy thì đã tới nơi rồi.

Tôi ngáp dài một cái, nhìn ra ngoài thì thấy đây là vùng ngoại ô của thành phố, cũng không biết đây là chỗ nào.

Nhưng tôi không nghĩ nhiều, kéo cửa xe ra, trực tiếp xuống xe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/216.html.]

Mới vừa xuống xe, liền thấy Dương Tuyết đang đứng bên đường.

Dương Tuyết vẫn mặc quần tây áo phông, dáng người bốc lửa, người nhìn liền thấy m.á.u nóng bốc lên.

Nhưng tôi cũng không có tâm tư gì khác, nhìn lướt qua trái phải, liền nói với Dương Tuyết: “Dương Tuyết, đây là nơi nào?”

Dương Tuyết nghiêm túc nói: “Đây là phía nam của ngoại ô thành phố!”

Vừa dứt lời, Bạch Phong cũng xuống xe, chiếc xe chở họ đã lao vút đi.

Ở đây chỉ còn lại ba người chúng tôi, tôi cũng không kiêng kỵ gì nữa, liền hỏi thẳng vào vấn đề.

“Dương Tuyết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi cau mày, mang theo nghi hoặc.

Dương Tuyết nghe được lời này, dường như trong lòng còn hoảng hốt, sắc mặt mang theo vẻ sợ hãi.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, sau đó mới mở miệng nói: “Xuất hiện quỷ anh!”

“Cái gì, quỷ anh?” Sắc mặt tôi lập tức thay đổi, ngay sau đó buột miệng thốt ra.

Quỷ anh! đây cũng không phải là chuyện có thể đùa giỡn được.

Trước kia tôi từng nghe sư phụ của tôi nói, một khi xuất hiện thứ này, nhất định phải có nhân quả, đồng thời cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.

Thậm chí có khả năng sẽ gây tổn hại đến âm đức và giảm tuổi thọ.

Bởi vì sự hình thành quỷ anh, đều do bị động tạo thành, thậm chí yêu cầu rất nhiều oán khí.

Bình thường không dễ dàng xuất hiện, nhưng chỉ cần vừa xuất hiện, là cực kỳ hung ác, cực kỳ thô bạo.

Hơn nữa quỷ anh còn có một đặc điểm mà rất nhiều ma quỷ khác không có, đó chính là bọn họ có thể lớn lên, hơn nữa còn trưởng thành với tốc độ cực nhanh.

Nếu phát hiện sớm một chút thì có thể đưa tiễn sớm hoặc diệt trừ.

Nhưng một khi thời gian càng kéo dài, thứ này trưởng thành thành quỷ anh năm sáu tuổi. Lại nghĩ đến việc diệt trừ chúng là điều không hề dễ dàng chút nào, cái giá phải trả và nghiệp chướng mà người đó phải gánh chịu sẽ càng lớn hơn.

Sắc mặt Dương Tuyết ngưng trọng, dường như cũng đoán được trong lòng tôi đang khiếp sợ.

Cô ấy khẽ gật đầu: “Đúng vậy, là quỷ anh! Hơn nữa, tối hôm qua tôi đã đích thân đến xác nhận, oán khí rất lớn, một mình tôi không thể áp chế được nó.”

Vừa rồi tôi vẫn còn mơ màng ngái ngủ, lúc này dường như tôi vừa mới bị tạt một gáo nước lạnh, cả người như bừng tỉnh cũng có tinh thần hơn.

Tôi cau mày, sau đó hỏi: “Nó đã được bao nhiêu tuổi rồi?”

Ngực Dương Tuyết phập phồng: “Có lẽ, có lẽ đã là hai,ba tuổi rồi!”

Trời đất quỷ thần ơi, nó đã được hai, ba tuổi rồi. Tôi nhịn không được nuốt nước miếng cảm thấy vô cùng lo lắng và khẩn trương.

Khó trách Dương Tuyết lại gấp gáp gọi chúng tôi tới đây, đối với ba người chúng tôi mà nói. Muốn đối phó quỷ anh hai, ba tuổi thì không ai dám nói một mình có thể đối phó nó.

Loading...