Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1414

Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:09:22
Lượt xem: 14

 

Tôi có thể đưa mấy viên thuốc này cho sư phụ và Độc đạo trưởng dùng, hoặc là đưa cho Thượng Quan Thư uống, ít nhất thì cũng có thể giúp họ tăng được chút sức mạnh.

Ở dương gian, cho dù có nhiều tiền tôi cũng chẳng mua được mấy thứ này.

Mà ở đây, tôi có thể dùng minh tệ để mua chúng, thật là quá lời rồi.

Bởi vậy, tôi không quan tâm những món đồ này có tốt hay không, cứ đưa ra là mua tất.

Tôi cũng không bận tâm đến ánh mắt của những người khác, dù sao hôm nay tôi cũng là người cứng nhất ở đây, vì ông đây có nhiều tiền.

Số dư là 100.000 nghìn tỷ, tôi bỏ ra 18 tỷ thì đã làm sao?

Nó cũng chỉ là giọt nước nhỏ giữa đại dương, là con tép đậu trên mép con ruồi mà thôi.

Cho nên, cuộc đấu giá mười tám món vật phẩm tiếp theo sẽ thú vị lắm đây.

Từ món đồ thứ nhất đến món thứ mười sáu, tất cả đều rơi hết vào tay tôi.

Mà món hàng được đấu giá trong hiệp thứ 16 vừa rồi chính là cỏ uổng tử.

Đây là loại âm thảo chỉ có thể mọc được ở thành Uổng Tử, loại âm thảo này có thể hút sạch oán niệm của quỷ hồn, độ hóa được ác quỷ.

Sau khi dùng xong, còn có thể gia tăng được 50 năm quỷ thọ.

Giá khởi điểm lần này là 20 tỷ, kết quả cuối cùng, tôi đã dùng hơn 300 tỷ để cướp được nó.

Sau đó, vật phẩm thứ mười bảy xuất hiện, người bán đấu giá có chút hưng phấn:

“Các vị khách quý, vật phẩm sau đây chính là một trong những món bảo vật cao cấp nhất.

Đó là một hạt Bạch Cốt Châu ngưng tụ trên núi Bạch Cốt, là vật cực âm cực hàn, là báu vật hiếm có khó tìm.

Nếu ăn được những hạt Bạch Cốt Châu này, ít nhất cũng phải tăng được trăm năm quỷ thọ.”

“Trời ạ! Quả là vật chí âm.”

“Một trăm năm quỷ thọ, thứ này quả là thứ tốt.”

“Thứ này không tồi, tôi nhất định phải có được thứ này để còn giữ lại sử dụng ngày sau. Nói không chừng sau này giá trị của nó còn tăng lên đấy.”

“…”

Cả hiện trường lại vang lên những lời bán tán xôn xao, hai vị sư phụ cũng phải hít một ngụm khí lạnh.

Thượng Quan Thư trực tiếp mở miệng nói: “Đó là vật chí âm đấy, tra nam c.h.ế.t tiệt, anh nhất định phải ấy được thứ này!”

“TiểuVĩ, con nhất định phải giành được viên ngọc đó!”

“TiểuVĩ, lần này con cứ hét giá thật cao vào, một lần cướp được vật về tay luôn.

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay người khác được.”

Sư phụ, Thượng Quan Thư và Độc đạo trưởng đều đã lên tiếng cả rồi, ai cũng bảo tôi nhất định phải lấy được thứ gọi là Bạch Cốt Châu kia.

Tôi chưa bao giờ nghe nói đến những thứ xuất hiện trong buổi đấu giá hôm nay, tất cả đều là sản vật của âm phủ.

Nhưng đương nhiên tôi không thể bỏ qua Bạch Cốt Châu này được.

Mục đích chúng tôi ở đây là những vật chí âm này.

Hiển nhiên, Bạch Cốt Châu chính là vật như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1414.html.]

Bởi vậy, tôi nhất định phải lấy được thứ này.

Tôi vừa kịp nghĩ đến đây, giọng nói quen thuộc của người đấu giá lại tiếp tục truyền vào tai:

“Bởi vì đây là một vật phẩm hiếm có, cho nên giá khởi điểm cũng tương đối cao.

100 tỷ, mỗi lần tăng thêm mười triệu.”

Nghe được ba chữ “một trăm tỷ “, cho dù những vị khác có mặt ở đây đều là người có tiền thì cũng không khỏi hít ngược một ngụm khí lạnh.

Tầm trăm tỷ, tất nhiên là họ có rồi.

Nhưng bỏ ra 100 tỷ cho một hạt Bạch Cốt Châu, liệu có đáng giá hay không?

Đương nhiên, có mấy người giàu có sắp hết quỷ thọ lại chẳng nghĩ được nhiều như vậy, họ trực tiếp tăng giá: “100 tỷ minh tệ.”

“110 tỷ minh tệ.”

“130 tỷ minh tệ.”

“Hừ! Viên Bạch Cốt Châu này, bản công tử nhất định lấy được. 150 tỷ minh tệ.”

Cậu ấm nhà họ Vương – người thanh niên mập mạp đã từng tranh chấp với tôi tỏng phiên đấu giá đầu tiên, lên tiếng.

Nhà họ Vương có chút địa vị ở trong thành Phong Đô này, hơn nữa còn được rất nhiều người đều biết.

Người đứng đầu nhà họ Vương, cũng chính là cha của cậu Vương đây, quỷ thọ đã sắp hết, cần có được một món đồ bổ để kéo dài quỷ thọ.

Nên cậu ấm Vương mới cố tình hét giá lên tận 150 tỷ, buộc rất nhiều người phải im lặng.

Suy cho cùng thì nhiều người có mặt ở đây không muốn đắc tội và nhà họ Vương tại địa phủ này.

Nhưng mà, tôi chính là một trường hợp ngoại lệ.

Tôi trực tiếp giơ bảng lên, cũng là lần đầu tiên tôi lên tiếng: “200 tỷ minh tệ!”

Tôi lên tiếng một cách bất thình lình, lại còn trực tiếp tăng thêm 50 tỷ như vậy, khiến cho toàn trường kinh ngạc.

Chỉ trong nháy mắt, toàn trường đều ồ lên.

Tuy rằng Bạch Cốt Châu là thứ quý hiếm, nhưng cái giá 200 tỷ tôi đưa ra quá đắt rồi.

Khi biết người ra giá là tôi, ai nấy đều khiếp sợ.

Mẹ nó, thế này có nghĩa là gì? Người đã liên tiếp lấy được mười sáu vật phẩm, giờ vẫn còn chưa chịu dừng tay?

Là do anh ngốc, hay do anh có quá nhiều tiền thế?

Cậu ấm họ Vương kia cũng vội vàng quay đầu lại nhìn, còn hung dữ liếc xéo tôi một cái.

Sau đó, gã trực tiếp lên tiếng: “280 tỷ minh tệ.”

Nói xong, gã còn quay lại trừng mắt với tôi.

Thấy thế, tôi chỉ cười nhạt, rồi lười biết nói: “400 tỷ.”

“Cái gì? 400 tỷ minh tệ ư?”

“Ông trời ạ! Cậu chàng này điên rồi sao! Là 400 tỷ đó?”

“Tôi…”

Trong lúc nhất thời, không khí đột nhiên nóng lên.

Người điều hành cuộc đấu giá cũng hưng phấn hơn nhiều: “Vị khách số 98 đưa ra mức giá 400 tỷ, 400 tỷ minh tệ lần một…”

Loading...