Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1388

Cập nhật lúc: 2024-08-26 22:16:50
Lượt xem: 19

Chúng tôi phải giữ thái độ khiêm tốn, đứng lẫn trong đám đông cũng chẳng nói một lời nào.

Tôi đoán chừng bốn người chúng tôi đã xếp hàng được khoảng hai tiếng đồng hồ, sau đó mới đến được cửa của Viện Bảo Tàng Phong Đô.

Sư phụ đã đi mua vé vào cửa, mỗi một tấm vé có giá là 80 vạn minh tệ.

Cầm vé vào cửa trong tay, chúng tôi còn phải trải qua quá trình kiểm tra an ninh.

Hơn nữa, trên cửa kiểm tra an ninh, còn dán bức họa truy nã tôi và  Thượng Quan Thư.

Nhưng hai bản phác thảo này thực sự không giống chúng tôi, mà hai chúng tôi lại còn thay đổi quần áo rồi, hẳn là sẽ không bị nhận ra đâu.

Thời điểm kiểm tra an ninh, thanh trường đao mà Độc đạo trưởng đeo bên hông cũng đã bị tháo xuống.

Còn về phần tôi, những thứ như pháp khí, kiếm gỗ đào gì đó,… đều đã bị tôi để lại căn nhà số 50 rồi.

Sư phụ, Độc đạo trưởng cùng với  Thượng Quan Thư đi trước, rất nhanh, họ đã qua được cửa an ninh.

Nhưng đến phiên tôi, người nhân viên kiểm tra an ninh lại nhìn tôi chằm chằm, thi thoảng anh ta còn liếc sang nhìn bức tranh phác họa kia.

Nhìn thấy thế, trong lòng tôi không khỏi thấy căng thẳng.

Mẹ nó, không thể nào! Bức tranh phác họa kia vẽ khác như thế, chẳng lẽ anh vẫn nhận ra tôi được sao?

Sư phụ tôi cùng Độc đạo trưởng đi phía trước cũng đã nhìn thấy tình huống này, cả hai đều dự cảm được tình hình không ổn.

Độc đạo trưởng nảy ra kế, vội mắng người nhân viên kia một tiếng: “Anh làm cái gì đấy? Kiểm tra xong chưa, tôi còn đang chờ cháu trai vào bảo tàng tham quan đấy?”

Độc đạo trưởng đang mặc quan phục trên người, bên hông còn đeo một tấm lệnh bài sáng chói.

Ở trong thành Phong Đô này, không ai dám chọc vào quỷ binh cả.

Người nhân viên kiểm tra an ninh kia thấy một vị quan chức đã nổi nóng, làm sao dám lề mề nữa?

Tại địa phủ, đắc tội ai cũng được, nhưng tuyệt đối không được dĩ hạ phạm thượng, đây chính là điều tối kỵ.

(Dĩ hạ phạm thượng: xúc phạm, khinh nhường bề trên, cấp trên)

Một người nhân viên kiểm tra an ninh khác thấy tình hình này, vội cười làm lành: “Quan gia bớt giận, quan gia bớt giận. Anh ta mới tới nên tay chân có chút chậm chạp!”

Vừa nói, người kia vừa quay sang nhìn tôi và người nhân viên còn lại: “Tiểu Trương, cậu đang làm cái gì đấy? Còn chưa kiểm tra xong sao?”

Người nhân viên kiểm tra an ninh tên là Tiểu Trương có chút tủi thân: “Hắc, anh Hắc, em cảm thấy, cảm thấy anh ta có hơi giống người trong hình một chút?”

Lời vừa nói ra, tôi lập tức hoảng sợ.

Mẹ nó, anh ta thực sự nhân ra tôi sao?

Phía bên sư phụ và Độc đạo trưởng nghe thấy thế cũng rất lo lắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1388.html.]

Chẳng may tôi bị nhận ra thật, mọi chuyện sẽ kết thúc.

Cuối cùng, Độc đạo trưởng đành trầm giọng mắng: “Tên nhãi con, nói lại cho ông đây nghe rõ xem?

Thế mà anh dám bảo cháu trai tôi giống tội phạm truy nã hả, anh có tin hay không, bây giờ tôi sẽ lập tức bắt anh về nha môn, tố cáo anh tội phỉ báng?”

Độc đạo trưởng trợn trừng hai mắt, bày ra dáng vẻ hung tợn.

Mà nhân viên kiểm tra an ninh được gọi là anh Hắc kia thấy thế, trong lòng cũng rất căng thẳng.

Anh ta hiện đang trong giai đoạn xem xét thăng chức, nếu thành công, sẽ trở thành quản lý an ninh ở đây.

Một khi trở thành quản lý an ninh, anh ta có thể nộp đơn xin địa phủ kéo dài quỷ thọ của mình.

Đến lúc đó, anh ta có thể ở lại địa phủ thêm ít nhất 80 năm nữa.

Lúc sinh thời anh ta đã chịu đủ nỗi khổ của sinh ly tử biệt, yêu hận tình thù rồi.

Cho nên sau khi tới địa phủ thì không muốn luân hồi, không mong đầu thai nữa.

Nếu hôm nay để cho nhân viên kiểm tra an ninh là Tiểu Trương này đắc tội với quan lớn…

Cuối cùng sẽ rước rắc rối về cho Viên Bảo Tàng Phong Đô, mà anh ta cũng không thể nào thăng chức được.

Tới lúc ấy, anh ta sẽ tức c.h.ế.t mất.

Nghĩ đến đây, nhân viên kiểm tra an ninh được gọi là “anh Hắc” mới cả giận nói:

“Tiểu Trương, mắt mũi cậu để đi đâu đấy? Vị khách này giống người trong hình kia ở chỗ nào?

Cậu xem, mũi người nọ to như thế, mắt nhỏ như vậy, giống chỗ nào mà giống?

Cậu mau mau xin lỗi rồi để cho vị du khách này đi qua đi…”

Nhân viên kiểm tra an ninh được gọi là anh Hắc vừa dứt lời, sư phụ tôi đứng một bên cũng lập tức đóng giả thành người qua đường Giáp.

Sư phụ giả vờ không quen biết tôi, bắt đầu lên tiếng: “Đúng đấy, nhìn mặt mũi cậu trai trẻ này nhỏ như vậy, miệng cũng đâu to như trong hình.”

Sư phụ vừa khơi mào,  Thượng Quan Thư cũng che miệng, đóng giả thành người qua đường Ất mà nói:

“Nhìn anh trai này đẹp trai như vậy, chẳng hề giống tên tội phạm truy nã xấu xí kia một chút nào cả.”

Kết quả, có màn khơi mào này của sư phụ và  Thượng Quan Thư, nhưng du khách đứng phía sau tôi cũng đã bắt đầu nóng nảy.

Hơn nữa, đúng là nhìn dáng vẻ của tôi không giống với người trong bức tranh kia thật.

Những du khách ở phía sau cũng lần lượt lên tiếng: “Làm cái gì đấy? Đây rõ ràng là hai người khác nhau mà, giống ở chỗ nào?”

“Cậu bị ngốc rồi sao! Trên tường có hai bức hình truy nã tội phạm to như thế, sao chúng còn dám tới trung tâm thành phố để tham quan viện bảo tàng chứ?”

“Đúng thế, nhanh cho người ta đi qua đi. Ông đây đã đứng chờ trước cửa viện bảo tàng lâu lắm rồi, còn phải nhanh nhanh về Giếng Luân Hồi để đi đầu thai đấy!”

Loading...