Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1303

Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:19:41
Lượt xem: 15

Sau khi rời khỏi quảng trường, chúng tôi đã tiến vào trong thành phố.

Trong nội thành của thành Hơn Nửa Bước, phong cách kiến ​​trúc chủ yếu là các công trình kiến ​​trúc kiểu cổ và nhà cổ.

Ngoài ra còn có những tòa nhà theo phong cách hiện đại, mặc dù số lượng ít hơn rất nhiều.

Trên đường có rất nhiều quỷ, hầu hết đều đi cùng một hướng.

Tôi và  Thượng Quan Thư rất ít khi nói chuyện trong xe, chủ yếu là lắng nghe...

Không lâu sau, chúng tôi đã đến ngân hàng.

Sau khi xuống xe, tên nam quỷ trung niên kia đã mỉm cười tạm biệt chúng tôi.

Tôi và  Thượng Quan Thư cũng không có biểu cảm gì, chỉ gật đầu.

Ngân hàng là một tòa nhà cao tầng khổng lồ hình tháp, nhìn từ bên ngoài được trang trí rất sang trọng.

Trên đó có một tấm bảng hiệu lớn ghi "Ngân hàng Thiên Địa".

Hiện tại có rất nhiều quỷ đang ra vào liên tục, có quỷ vui vẻ đi ra, có quỷ thất vọng đi ra.

Lý Đại Hành đi đến trước mặt  Thượng Quan Thư và tôi, sau đó mỉm cười giới thiệu: “Hai vị, chúng ta đã tới ngân hàng Thiên Địa rồi, chúng ta mau đi vào bên trong.”

“Ở đây có mười chín tầng, mở tài khoản ở tầng một thì miễn phí, nhưng phải chờ rất lâu mới đến lượt mình. Nếu tôi dẫn đi thì có thể trực tiếp đi lên tầng thứ ba, xếp hàng tối đa ba giờ, tôi chỉ lấy 300 vạn tiền âm phủ.”

“Tất nhiên, nếu hai người muốn tiết kiệm thời gian hơn thì có thể trả phí, lên tầng càng cao thì cũng tận hưởng được các dịch vụ VIP tốt hơn..."

******

Nghe vậy,  Thượng Quan Thư và tôi đều nhướng mày.

Chết tiệt, lên đến tầng ba rồi mà vẫn phải xếp hàng ba tiếng đồng hồ, rốt cuộc thì có bao nhiêu quỷ đang đứng xếp hàng ở đó vậy?

 Thượng Quan Thư trực tiếp hỏi: “Không cần xếp hàng thì phải trả bao nhiêu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1303.html.]

Lý Đại Hành cười “Hắc hắc”, sau đó nói với  Thượng Quan Thư: “Tiểu thư, bắt đầu từ thứ tầng mười lăm thì không cần phải xếp hàng. Dịch vụ 1- 1 hạng A nhưng giá lại cực kỳ đắt.”

“Cực kỳ đắt là đắt như thế nào?” Tôi tò mò hỏi.

Lý Đại Hành cười khổ: “Một tỷ.”

Vừa nghe đến hai chữ “một tỷ” thì tôi cũng không có mấy ngạc nhiên.

Một tỷ tiền âm phủ chẳng là gì cả? Phải biết rằng những tờ tiền mệnh giá lớn nhất được bán ở cửa hàng của tôi là những tờ tiền mệnh giá chục tỷ, cho nên tôi không thèm quan tâm mà thản nhiên nói: “Vậy thì dẫn chúng tôi lên tầng thứ mười lăm đi.”

Lý Đại Hành nghe vậy thì cười híp mắt gật gật đầu: “Được thôi, Đinh tiên sinh, nhưng tôi phải nhắc nhở hai người một chút, vé xe của “Thiếu Một Bước” rất đắt, nếu hiện tại anh xài nhiều tiền như vậy, đến lúc đó số dư trong tài khoản của anh không đủ, có khả năng không thể bắt được chuyến tàu đến Quỷ Môn quan."

Tôi cười nhạt: "Không sao, anh cứ dẫn chúng tôi đi lên trên đó là được."

Lý Đại Hành thấy tôi chắc chắn như vậy thì trực tiếp gật đầu với tôi, sau đó mang theo chúng tôi vào Ngân hàng Thiên Địa.

Trong lúc đó, tôi nhìn vào trong túi đồ của mình, muốn xác định ở bên trong còn bao nhiêu tiền âm phủ, tôi nghĩ rằng một tỷ chắc chắn là có, nhưng còn về số tiền cụ thể là bao nhiêu thì lúc này vẫn chưa xác định được.

Nhưng sau khi quan sát một hồi, tôi lại phát hiện ở trong túi của mình không biết tại sao mệnh giá lớn nhất lại chỉ có một tấm 100 vạn, còn những mệnh giá trên ngàn vạn hay trên trăm triệu thì lại không có một cái nào.

Cảm giác có gì đó không đúng, bởi vì phải biết rằng trước khi tôi Vượt Âm thì những đồng tiền âm phủ đó đều được tự tay tôi lấy từ chính cửa hàng của nhà mình. Mà lúc đó đa số đều lấy mệnh giá cao nhất, nhưng tại sao bây giờ lại không có một tấm nào?

Bởi vì không có tấm nào có mệnh giá trên trăm vạn, cho nên tôi đã kiểm tra số lượng một chút. Nhưng sau khi kiểm tra thì phát hiện, ở bên trong vừa đủ một tỷ, nhưng sau khi dùng một tỷ này thì trong túi sẽ không còn tiền.

Nhưng đây không phải là vấn đề gì lớn, tôi chỉ cảm thấy tò mò là tại sao mệnh giá lại trở nên nhỏ hơn như vậy, chẳng lẽ nói mệnh giá tối đa có thể sử dụng ở dưới âm phủ là một trăm vạn, không có mệnh giá lớn hơn?

Có cái ý tưởng này ở trong đầu, tôi lập tức hỏi Lý Đại Hành đang ở phía trước dẫn đường: "Hướng dẫn viên Lý, mệnh giá tối đa của đồng tiền âm phủ là bao nhiêu vậy?"

Khi Lý Đại Hành nghe tôi hỏi thì lập tức giới thiệu: "Mệnh giá lớn nhất ở nơi này của chúng tôi là 100 vạn tệ âm phủ. Nếu như trên dương gian đốt tiền vượt quá mệnh giá này thì chỉ có thể tính là 100 vạn. Ở đây, chúng tôi chủ yếu tập trung vào số lượng tiền âm phủ được dương gian đốt xuống chứ không phải là về mặt mệnh giá!”

Vừa nghe đến đó, trong lòng tôi cũng lập tức giác ngộ. Quả nhiên là đúng như dự đoán, chẳng trách ở trong túi lại không có mệnh giá nào vượt quá 100 vạn.

Lý Đại Hành thấy tôi sửng sốt một lúc, lại mở miệng nói với tôi: "Đinh tiên sinh, hiện tại chúng ta còn muốn đi lên nữa không?"

Mặc dù thời gian Lý Đại Hành làm hướng dẫn viên du lịch ở đây cũng không lâu nhưng anh ta cũng đã gặp qua không ít “người giàu có”, thậm chí là có người còn chưa mua được vé thì đã dùng hết tiền âm phủ.

Cuối cùng là sau khi đến ngân hàng để kiểm tra số dư của mình thì phát hiện một xu cũng không còn, thậm chí công đức cũng không có.

Loading...