Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1289

Cập nhật lúc: 2024-08-14 21:28:02
Lượt xem: 11

Nhưng giờ này phút này, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng. Lúc trước còn cho rằng việc tôi muốn Vượt Âm là bốc đồng, nhưng sau khi hiểu được nguyên nhân thì bọn họ lại không biết phải nói sao mới tốt.

Chỉ là qua một hồi lâu, Tiểu Mạn lại hỏi tôi: "Đinh Nguyên Bảo, cậu có thể nói cho tôi biết tên cô vợ quỷ của cậu gọi là gì không?"

“Cô ấy gọi là Thượng Quan Thư, năm nay đã 301 tuổi." Tôi nói.

Tiểu Mạn nghe xong thì trong miệng đã lặp lại mấy chữ này nhiều lần, Thượng Quan Thư...

Sau đó cúi đầu, cũng không biết cô ấy đang suy nghĩ gì.

Thấy bầu không khí có chút ảm đạm, tôi lại cầm chén rượu lên rồi nói: "Mọi người bị làm sao vậy? Tôi cũng đâu có tự mình tìm đến cái c.h.ế.t đâu, tôi chỉ đang cố gắng giải trừ quỷ chú của bản thân thôi mà, chẳng lẽ mọi người muốn tôi cõng cái âm hôn quỷ chú này cả đời sao? Tôi chỉ không muốn mỗi ngày đều phải lo lắng hãi hùng về việc liệu bản thân có thể bị hồn phi phách tán hay không, cho nên mọi người hẳn là phải vui mừng thay cho tôi mới đúng chứ?”

Khi mọi người vừa nghe tôi nói như vậy thì lại ngẩng đầu lên, trong lòng cũng cảm thấy tôi nói như vậy cũng có lý, bởi vì hiện tại tôi còn lựa chọn nào khác sao?

Có vẻ như đã không còn nữa, cho nên Vượt Âm, tôi nhất định phải đi. Hơn nữa còn phải đi một mình không ai có thể giúp tôi, cho dù có muốn thì cũng không thể làm được.

Lúc này, lão Phong ngồi bên cạnh tôi cuối cùng mới lên tiếng: “Chúc lão Đinh thuận buồm xuôi gió, mong cậu phúc lớn mạng lớn, sớm ngày quay về!”

Nói xong cũng giơ ly rượu trong tay của mình lên và chạm vào ly của tôi một chút.

Cùng lúc đó, tôi và lão Phong cùng gật đầu với nhau một cái, bởi vì hai anh em chúng tôi đã nói hết những gì cần nói, cho nên tất cả mọi thứ trong giờ phút này đều không cần phải nói ra thêm gì nữa.

Những người khác nhìn thấy vậy thì cũng lần lượt nâng ly lên, mặc dù tâm trạng không được tốt cho lắm nhưng bọn họ vẫn lần lượt mở miệng chúc phúc cho tôi thuận buồm xuôi gió, có thể sớm ngày trở về…

*****

Hiện tại tôi đã giải thích hết mọi chuyện cần phải nói, Tiểu Mạn và Ngô Huệ Huệ cũng đã hiểu "Vượt Âm” có nghĩa là gì, cũng như đã hiểu vì sao tôi phải Vượt Âm, vân vân. Còn về phần nguy hiểm, cũng đã được tôi nói rất rõ ràng.

Có lẽ đây là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau trong cuộc đời này, mà bản thân tôi cũng có khả năng sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1289.html.]

Cuộc chia tay này có thể là chia tay vĩnh viễn.

Vì vậy mà tâm trạng của mọi người đều không được tốt lắm, thậm chí có chút kiềm chế và buồn bã.

Tuy nhiên, sau khi biết tôi phải đi, đúng sai cũng phải đi, không thể không đi thì cũng không có một người nào lên tiếng thuyết phục tôi.

Có lẽ vì lúc này là tiệc chia tay, cho nên tất cả mọi người đều cụng ly với tôi, dùng cách này để biểu đạt tình cảm của bản thân.

Một lúc sau, Dương Tuyết lại mở miệng nói với tôi: "Đinh Vĩ, sau khi đi xuống đó, anh biết đường đi không? Lúc trở về, anh sẽ quay về bằng cách nào? Anh đã chuẩn bị cho những thứ này chưa?”

Mọi người vừa nghe đến đây thì đồng loạt quay sang nhìn tôi, trong lòng của bọn họ cảm thấy nếu đã không thể ngăn cản được tôi, thì cũng muốn biết có phải tôi đã sắp xếp xong tất cả mọi việc rồi không.

Nếu bọn họ có thể giúp được việc gì thì cũng có thể giúp tôi một chút.

Tôi gật đầu: “Mọi người yên tâm đi, những điều này tôi đều hiểu. Sau khi tôi đi xuống, lão Phong sẽ thắp đèn dẫn hồn cho tôi. Lúc tôi muốn hồi hồn thì có thể nhìn vào ánh sáng này để quay về. Về phần thân thể của tôi thì sẽ giao cho lão Phong thay tôi chăm sóc, còn về đường gluco và dung dịch dinh dưỡng thì tôi cũng đã mua rất nhiều..."

Tiểu Mạn nhướng mày: "Làm vậy sao mà được, tớ có thể thuê đội ngũ nhân viên y tế đặc biệt tới chăm sóc thân thể của cậu, chờ đến khi cậu quay trở về thì nhất định sẽ không khác gì bây giờ!"

Thân là người thừa kế duy nhất của tập đoàn nhà họ Triệu, Tiểu Mạn quả thực là có vốn liếng để nói ra điều này.

Nhưng tôi cảm thấy nếu làm như vậy thì có hơi xấu hổ thì phải? Suy cho cùng, chi phí cho dịch vụ chăm sóc điều dưỡng đặc biệt không hề rẻ, còn tôi phải đi bao lâu thì có trời mới biết.

Tôi chưa kịp nói gì thì lão Tần gia ở bên cạnh đã mở miệng nói: "Như thế này là được rồi, người chuyên nghiệp vẫn tốt hơn người nghiệp dư như Tiểu Phong. Tiểu Vĩ, con cũng đừng từ chối nữa."

Nghe đến đây, tôi cũng không biết phải nói gì.

Dù sao thân thể cũng là của chính mình, cho nên trước mắt chỉ có thể nợ Tiểu Mạn ân tình này.

Sau đó, tôi tiếp tục nói: “Tôi cũng biết rất nhiều về thế giới bên dưới, hơn nữa cũng đã đọc một số sách cổ do sư sư phụ để lại. Có lẽ đường đi đại khái của nó là đến Lưỡng Giới Sơn trước, sau đó mới tiến vào trạm chung chuyển giữa dương gian và âm giới cách đó hơn nửa bước. Tới đó rồi thì thông qua Quỷ Môn quan là có thể đi đến đường Hoàng Tuyền. Chỉ cần đi theo đường Hoàng Tuyền, hẳn là có thể đến được âm phủ…”

“Vậy anh đã có kế sách ứng phó với mấy thứ như đồi Ác Cẩu, núi Kim Kê, thôn Dã Quỷ, điện Mê Hồn này chưa?” Từ Lâm Tĩnh hỏi.

Loading...