Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1231

Cập nhật lúc: 2024-08-04 20:38:13
Lượt xem: 15

“Tôi là Âu Dương Phi của Lục Liễu sơn trang, xin đạo hữu chỉ giáo!” Chàng thanh niên đột nhiên mở miệng.

Tôi nghe nói vậy thì không khỏi đánh giá đối phương vài lần.

Lúc trước tôi đã từng được nghe về Lục Liễu sơn trang từ miệng Hương Chúc Trương.

Lục Liễu sơn trang này là một gia tộc lớn, có truyền thừa Đạo môn mấy trăm năm, đệ tử của gia tộc này cũng rất là lợi hại.

Hiện tại thấy gia tộc truyền thừa xuất hiện thì biểu cảm của tôi cũng nghiêm túc hơn nhiều.

Tôi cũng chắp tay đáp lại: “Xin chỉ giáo!”

“Đạo hữu, mời rút kiếm!” Âu Dương Phi nói.

Nhưng tôi lại sửng sốt một chút, sau đó mở miệng nói: “Không cần, cứ như vậy mà tới đi!"

Đối phương nghe tôi nói với vẻ nghiêm túc như vậy thì lại nhướng mày, cho rằng tôi đang xem thường cậu ta.

Nhưng cậu ta làm sao biết tôi căn bản không có kiếm, lấy đâu ra mà rút?

Mà tôi cũng không tiện mở miệng hỏi mượn người khác, cho nên mới trực tiếp nói mình không cần.

Kết quả những lời vô tâm này của tôi, hoàn toàn chọc giận đối thủ và khán giả dưới đài.

“Thằng nhóc này thật ngông cuồng!”

“Thật không biết tự lượng sức! Đây chính là cậu hai của nhà Âu Dương đó.”

“Mẹ nó, Âu Dương Phi, c.h.é.m thằng nhóc đó đi!”

“Tôi nhìn không nổi nữa, thằng nhóc này quá kiêu ngạo.”

“Có lẽ người ta cũng có thực lực.”

“Đúng vậy! Anh chàng này có vẻ rất lợi hại.”

“……”

Tình cảnh lại nổ tung, mọi người nghị luận không ngừng.

Phần lớn đều mắng tôi kiêu ngạo, cuồng vọng.

Ngay cả Dương Tuyết cách đó không xa, lúc này cũng đi tới bên cạnh lão Phong: “Không ngờ Đinh Vĩ lại kiêu ngạo như vậy!”

Lão Phong nghe nói thế thì lộ ra một tia cười khổ: “Không phải cậu ấy kiêu ngạo mà căn bản là không mang kiếm theo!”

Dương Tuyết nghe vậy thì phì cười: “Đáng đời!”

Âu Dương Phi ở phía đối diện đã nổi giận đùng đùng: "Hừ, anh dám xem thường tôi!"

Ngay sau đó, cậu ta vận chuyển đạo khí, trực tiếp lao tới c.h.é.m giết.

Đạo hạnh của anh chàng này nếu so với Tửu Thành Phong thì còn cao hơn một chút, nhưng cũng chỉ là một chút thôi, còn chưa đạt tới Đạo Sư đỉnh phong.

Cho nên tôi cũng có khả năng đánh bại cậu ta.

Điều làm tôi ngạc nhiên chính là, kiếm pháp của đối phương vô cùng lợi hại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1231.html.]

Tấn công vô cùng ác liệt, từng bước ép sát.

Tôi liên tục rút lui, dường như sắp bị đối phương đẩy xuống khỏi võ đài.

Nhưng đúng lúc này tôi lại phát hiện người này đã lộ ra sơ hở.

Đó là cứ sau ba lần công kích thì sẽ làm một động tác thu kiếm, sau đó lại liên tục tấn công ba lần.

Tuy rằng động tác này không phải quá đặc biệt nhưng đây chính là sơ hở.

Với một người luôn qua lại ở giữa ranh giới sinh tử thì chỉ cần một chút sơ hở như vậy thôi cũng đã đủ để đánh bại cậu ta rồi.

Đúng vào lúc này đối phương lần nữa thu kiếm thì tôi liền nhắm chuẩn khoảng trống, đột nhiên vận chuyển đạo khí rồi đánh ra một quyền.

Đối thủ muốn chặn kiếm của tôi, nhưng lại phát hiện tốc độ của tôi quá nhanh, hơn nữa bởi vì đạo hạnh của tôi mạnh hơn nên cậu ta căn bản không thể chặn được.

Kết quả là “Rầm” một tiếng, môt quyền này của tôi trực tiếp nện lên tay của cậu ta.

Chàng trai kia chỉ cảm thấy cánh tay tựa như bị gãy, vô cùng đau nhức, đồng thời liên tục lùi về phía sau.

Không đợi đối phương đứng vững, tôi lại đá ra thêm một cước nữa.

Âu Dương Phi trực tiếp bị đạp ngã trên mặt đất, tôi lần nữa đuổi theo rồi giẫm xuống một cước nữa.

Bàn chân dừng lại ở phía trên đầu cậu ta chừng năm cm, như thế xem như là thu tay lại.

Trì Phong đạo trưởng nhìn thấy vậy bèn mở miệng nói: “Đinh Vĩ thắng!”

Trong phút chốc, người phía dưới lần nữa sửng sốt.

Liên tiếp đánh bại ba vị cao thủ trẻ tuổi của Võ Đang, Thương Quan, Lục Liễu sơn trang, thực lực có thể nói là rất khủng bố. Chỉ một trận chiến này, danh tiếng của tôi tất nhiên sẽ truyền đi khắp giang hồ.

Rất nhiều người đã không còn la ó phản đối nữa, một người liên tục đánh bại ba vị cao thủ trẻ tuổi mà còn đều là những người trẻ tuổi có danh tiếng trên giang hồ.

Thì đây tuyệt đối không còn là ngẫu nhiên nữa mà chính là có thực lực.

Một tán tu bơi đạo như tôi từ nay về sau chắc hẳn sẽ phất lên, được người trong thiên hạ biết đến.

“Cảm ơn anh Đinh đã hạ thủ lưu tình.” Âu Dương Phi chắp tay với tôi, sau đó trực tiếp xuống đài.

Phía dưới lại ồn ào náo nhiệt lên, nhưng lần này lại trầm trồ khen ngợi nhiều hơn.

Mà vị tiền bối của gia tộc Âu Dương kia lại lộ vẻ kinh ngạc: “Chàng trai này thật lợi hại, chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà đã nhìn ra sơ hở trong kiếm pháp của Tiểu Phi, loại năng lực quan sát này thật sự là quá ghê gớm.”

“Anh Âu Dương, tên nhóc này có chút lợi hại, cũng không biết sư môn ở nơi nào!” Một vị tiền bối phái Không Động cất tiếng nói.

Tôi đã thắng liên tục ba trận, đây đúng là chiến tích đáng tự hào.

Nhưng mà vẫn còn có người khiêu chiến như cũ, lúc này có một cô gái đột nhiên nhảy lên.

Cô gái này trông rất đẹp, dáng người rất nóng bỏng.

Vừa lên đài đã tự báo gia môn: “Phủ Thiên Sư ở núi Long Hổ, Thư Hiểu Khiết”.

Tôi vừa nghe là núi Long Hổ, trong lòng đã trầm xuống một chút.

Đây chính là môn phái lớn, tôi không dám khinh thường.

Cho nên cũng chắp tay với cô ấy, sau đó nói một chữ "Mời".

Loading...