Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1218

Cập nhật lúc: 2024-08-03 21:16:26
Lượt xem: 14

Đột nhiên giọng nói của một cô gái vang lên, đã thu hút ánh mắt của những người xung quanh.

Mọi người lần lượt nghe tiếng mà quay đầu nhìn lại, phát hiện trong đám người cách đó không xa, bỗng có hai cô gái trẻ trung xinh đẹp đi ra.

Hai người này không phải ai khác, chính là Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh.

Chúng tôi cũng chẳng thấy có vấn đề gì, dù sao cũng đều là người quen cũ.

Nhưng một số vị khác ngồi bên cạnh lại nhất thời ngây người.

Có mấy vị nam đạo hữu trẻ tuổi để không kìm được mà kinh ngạc hô lên : “Chết tiệt, c.h.ế.t tiệt!”

“Thật xinh đẹp!”

“Hai vị nữ đạo hữu này là ai?”

“Vô Lượng Thiên Tôn, trong giới trừ tà của chúng ta còn có người đẹp bậc này sao?”

“Không đúng, cô gái kia, hình như, hình như là tiểu sư muội phái Võ Đang!”

“Mẹ kiếp, không thể nào là phái Võ Đang được?”

“…”

Mọi người xì xào bàn tán, dồn hết ánh mắt lên người Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh.

Tôi cười, rồi nói với hai cô nàng này: “Thấy mọi người gặp được người quen, cho nên chúng tôi mới vào trước một chút!”

Hai cô gái bước chậm tới bàn tôi đang ngồi, vừa thấy có chỗ trống, thì lập tức ngồi xuống.

Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh mới vừa ngồi xuống, ông cụ Tam Tiền tán nhân kia liền bày ra dáng vẻ quen thuộc: “Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là Tam Tiền tán nhân, không biết nên xưng hô với hai cô đây thế nào?”

Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh thấy người khác dò hỏi, chỉ cười nhạt.

“Dương Tuyết của phái Võ Đang!”

“Từ Lâm Tĩnh của phái Mao Sơn!”

Bởi vì xung quanh có rất nhiều người chú ý tới chúng tôi, sau khi nghe Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh tự báo gia môn, ai nấy đều không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

“Chết tiệt, là phái Võ Đang và phái Mao Sơn!”

“Mẹ kiếp! Hoá ra là đệ tử của môn phái lớn!”

“Tôi đã nói rồi mà! Hiện tại, ngoại trừ những môn phái lớn mới có thể có được người đẹp ra, trong số tán tu chúng ta, moi đâu ra một vị đạo hữu xinh đẹp như thế!”

“Xem ra tôi không có cơ hội tồi, tôi nghe nói đệ tử của môn phái lớn đều có tu vi rất cao. Hiện tại tôi cùng lắm chỉ đạt tới tu vi Đạo Đồng trung Kỳ. Cảm thấy không có cơ hội…”

“…”

Chung quanh lại vang lên một trận ồn ào, mà trước bàn, Tam Tiền tán nhân lại cười ha hả, tiếp tục mở miệng: “Hoá ra là danh môn chính phái, thất kính thất kính!”

Tam Tiền tán nhân vừa dứt lời, Tống Sơn Hà đã đuổi tới nơi, đột nhiên xuất hiện bên cạnh bàn chúng tôi ngồi: “Sư muội, Tuyết Tuyết. Sao hai người lại ngồi ở chỗ này?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1218.html.]

Dương Tuyết thấy Tống Sơn Hà, thì không thèm để ý tới.

Từ Lâm Tĩnh nhìn sư huynh của mình, sau đó nói: “Ngồi ở đây không phải cũng khá tốt sao?

Tống Sơn Hà trừng cô ấy một cái, nhìn lướt qua bàn tôi ngồi một lượt, “Sư muội, chúng ta là môn phái lớn, vị trí ngồi ở phía trên. Ngồi ở phía dưới, đều là những tán tu không có danh tiếng. Cho nên, chúng ta vẫn nên đi lên trên ngồi đi! Đừng chiếm chỗ của những người khác.”

Khi Tống Sơn Hà nói những lời này, còn vô thức mang theo một tia cao ngạo, nhưng trong giọng nói vẫn coi như là khiêm tốn.

Nhưng mà, tất cả mọi người đều nghe ra được, thằng nhãi này đang xem thường chúng tôi.

********

Nhìn tên nhãi Tống Sơn Hà này, tôi cười khổ trong lòng!

Thằng nhãi này chắc chắn còn ghi thù tôi, vì trên xe đã không đổi chỗ cho anh ta!

Ôi, chỉ vì chuyện cỏn con kia mà lại keo kiệt đến như vậy.

Hơn nữa, tôi và Dương Tuyết cũng đâu có gì đâu.

Nếu hai chúng tôi có cái gì thật, có phải tên nhãi này sẽ muốn cùng tôi quyết đấu một trận sống mái hay không?

Tôi khó mà nói thành lời, cho nên cũng không buồn nhìn anh ta nữa.

Từ Lâm Tĩnh lại nói: “Sư huynh, bên này còn trống nhiều vị trí lắm đấy! Em cùng Tuyết sư tỷ chỉ muốn ngồi ở đây.”

Sắc mặt của Tống Sơn Hà đen lại “Cái này sao được! Tuyết Tuyết, sư muội. Chúng ta đi lên trên ngồi đi!”

“Tôi ngồi ở chỗ nào đâu cần anh lo? Đừng xen vào việc của người khác.” Dương Tuyết thực không khách sáo lên tiếng.

Tống Sơn Hà bị mắng không biết nói gì, lúc này vẻ mặt của anh ta chẳng khác nào mới ăn phải chuột c.h.ế.t cả.

Từ Lâm Tĩnh cũng bĩu môi: “Sư huynh, em cũng không đi đâu, em cảm thấy ở đây khá tốt. Hơn nữa ở đây còn trống nhiều như vậy, em cũng sẽ không đi!”

“Em…”

Tống Sơn Hà lập tức bối rối, cuối cùng anh ta cũng không có cách ​​gì.

Anh ta trực tiếp đẩy Từ Lâm Tĩnh ra: “Em qua kia ngồi đi, để sư huynh ngồi đây.”

“Em…” Từ Lâm Tĩnh trợn trắng mắt, không còn lời gì để nói.

Cứ như vậy, cả bàn chúng tôi đang ngồi đã bị lấp đầy.

Tống Sơn Hà ngồi ngay bên cạnh Dương Tuyết, mà Dương Tuyết lại càng ngày càng cảm thấy phản cảm với điệu bộ của tên nhãi ranh này.

Tam Tiền tán nhân là người dễ làm quen, nhưng thấy tình hình này cũng có chút xấu hổ.

Ông ấy lập tức mở miệng, nói: “Ha ha ha! Mọi người đều là đồng đạo trong giới cả! Chào vị đạo hữu Mao Sơn này, bần đạo là Tam Tiền tán nhân, mấy đứa nhóc này là đồ đệ của tôi, không biết nên xưng hô với đạo hữu thế nào?”

Tống Sơn Hà đã ngồi xuống, cũng đành phải bày ra gương mặt tươi cười: “Tại hạ là Tống Sơn Hà, thất kính thất kính.”

Nói xong, Tống Sơn Hà lại nói thêm vài câu khách sáo với Tam Tiền tán nhân.

Mà lúc này, các bàn đã ngồi gần như chật kín người.

Loading...