Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1146

Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:38:32
Lượt xem: 20

Bởi vậy, tôi chỉ còn cách tiếp tục nhẫn nhịn.

Nhưng cũng may, trong tay tôi có Linh Đao phi thường lợi hại, d.a.o tuy nhỏ nhưng sắc bén dị thường.

Mặc dù sức mạnh của tôi không thể sánh được với tên hình nhân này, nhưng có được con d.a.o sắc bén trong tay, nó có thể bù đắp vào một số khuyết điểm của tôi.

Có lẽ tên hình nhân bằng giấy trắng kia cũng biết Linh Đao trong tay tôi rất sắc bén.

Bởi vậy, nó căn bản không dám dùng thân thể để chống lại các đòn tấn công bằng Linh Đao.

Như thế, hai chúng tôi đã tạo thành tình thế kiềm chế lẫn nhau.

Ngay cả khi đối thủ mạnh hơn tôi, chỉ cần tôi không để lộ ra sơ hở gì là được.

Trong chốc lát, tôi cũng không có cách nào khác.

Nhưng điều càng quan trọng hơn là, lúc này, tôi không chỉ có một người, mà là hai người.

Ngoại trừ tôi ra, bên cạnh còn có một Dương Tuyết nữa.

Tu vi của Dương Tuyết cũng đạt cảnh giới Đạo Sư, lại còn là một người giỏi sử dụng bùa chú.

Chỉ cần hai chúng tôi phối hợp thỏa đáng, tôi tin chắc rằng, cho dù tôi không vận chuyển Hỏa Thiên công, thi triển Hỏa Thiên khí, cũng có thể bắt được tên nam quỷ kia.

Trận chiến diễn ra khốc liệt, hình nhân giấy trắng vô cùng hung hãn, mỗi cú đ.ấ.m đều rất uy lực.

Thân hình của nó cũng vô cùng nhanh nhẹn, hơn nữa, còn có thể thực hiện nhiều động tác vặn xoắn khác nhau.

Tôi và Dương Tuyết nương tựa lẫn nhau, đối phương không thể làm tổn thương chúng tôi.

Sau khi đánh nhau hơn mười phút, bỗng nhiên, tôi bị hình nhân bằng giấy kia đánh thẳng một quyền vào mặt.

Thấy vậy, tôi giơ tay lên định đ.â.m nó một dao.

Tôi không thể sử dụng hết thể lực được nữa, linh lực trong cơ thể tôi không còn đủ để chuyển hóa 10% đạo khí.

Chỉ lát nữa thôi chúng tôi còn có một cuộc chiến với tên nam quỷ kia nữa, hiện tại tôi cần nhanh chóng kết thúc trận chiến với tên hình nhân này.

Với thanh Linh Đao này, tôi chỉ đ.â.m nó vào người hình nhân kia, hy vọng sẽ quyết phân thắng bại được với đối phương.

Nhưng ai biết được, vào lúc này, tên hình nhân nọ lại dùng thủ đoạn giống như trước đây.

Thân thể nó chợt lóe lên rồi biến mất.

Trong lòng tôi vang lên một tiếng “Lộp bộp”, vội vàng quan sát bốn phía xung quanh.

Dương Tuyết nhanh chóng lùi về phía sau, quay lưng lại dựa sát vào lưng tôi.

“Dương Tuyết, cô có thấy tên kia không?” Tôi cảnh giác nhìn chung quanh.

Dương Tuyết cũng cau mày: “Tôi không thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được. Nó đang ở xung quanh chúng ta.”

Nhưng Dương Tuyết vừa nói xong, Linh Đao trong tay tôi lại đột nhiên rung lên một chút.

Không sai, nó đã tự run lên một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1146.html.]

Sau đó, một luồng linh lực lạnh lẽo truyền từ cán d.a.o vào lòng bàn tay tôi.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi cảm nhận được loại cảm giác lạnh lẽo này.

Mỗi khi tôi tu luyện Hỏa Thiên công, chỉ cần tôi cầm Linh Đao lên, đều có thể cảm nhận được cảm giác này.

Nhưng mà, lúc này chuyện gì đang xảy ra? Bây giờ tôi không hề thi triển Hỏa Thiên công cơ mà?

Lòng tôi cảm thấy có chút kỳ quái, rồi vô thức liếc nhìn Linh Đao trong tay mình một lượt.

Kết quả, ngay tức khắc, điều khác thường xuất hiện.

Luồng linh lực lạnh lẽo đó xâm nhập vào cơ thể tôi, rồi truyền trực tiếp vào hai mắt tôi.

Loại cảm giác này khiến tôi có chút khó chịu, tôi chớp chớp mắt theo bản năng.

Tôi chớp chớp mắt vài cái, sau đó phát hiện ra Thiên Nhãn của mình đã được mở ra.

Vào ngay lúc này, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn, hơn nữa, tôi cũng có thể nhìn được xa hơn.

Thông thường, sau khi Thiên Nhãn được mở ra, phạm vi tầm nhìn của tôi được mở rộng thêm khoảng mười lăm mét.

Ngoài phạm vi mười lăm mét đó, tầm nhìn của tôi sẽ càng ngày càng trở nên mờ mịt.

Nhưng khoảng cách này sẽ ngày càng xa hơn khi đạo hạnh của tôi tăng lên.

Ví dụ như hiện tại, khi tôi đã đạt tới cảnh giới Đạo Sư.

Sau khi Thiên Nhãn được mở ra, phạm vi quan sát của tôi đã đạt tới khoảng ba mươi mét.

Nhưng lúc này, tôi lại chợt nhận ra, khoảng cách mà tôi có thể dùng Thiên Nhãn quan sát càng xa hơn.

Nếu nhìn trực tiếp là năm mươi mét, còn lơ đễnh thì cũng phải tới hai mươi mét.

Đây là khe hở của sự trừng phạt của thần thánh, ngoại trừ những người vừa mới sinh ra đã có “mắt Âm Dương”.

Để đạt được khoảng cách này nhờ vào tu luyện, đồng thời mở rộng thêm phạm vi quan sát, đạo hạnh ít nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Đạo Quân.

Nhưng bây giờ, tôi đã vô tình đạt tới phạm vi quan sát này.

Tôi cảm thấy bối rối, nhưng thế trận không đợi tôi kịp ngẫm nghĩ cẩn thận.

Tôi phát hiện, mình lại có thể nhìn thấy tên hình nhân giấy đã biến mất kia.

Tuy rằng tôi có chút khó hiểu, nhưng có thể chắc chắn rằng, đó chắc chắn là tên hình nhân giấy trắng kia, không lẫn đi đâu được.

Nó đang đứng cách tôi năm mét, hai tay nó chắp trước n.g.ự.c như thể đang tạo một thủ ấn đạo pháp nào đó.

Lúc này, nó đang di chuyển thận trọng như một tên trộm.

Rõ ràng là tên hình nhân này không hề biến mất trong không khí.

Đúng hơn là nó đang sử dụng một loại pháp thuật nào đó để đánh lừa thị giác của chúng tôi.

Về phần tại sao bây giờ tôi có thể nhìn thấy nó, có thể là do linh lực của Linh Dao ảnh hưởng tới mắt của tôi.

Hiện tại, tôi không hiểu tại sao Thiên Nhãn của mình lại đạt được tới cảnh giới Đạo Quân, cho nên tên hình nhân giấy trắng kia mới không ẩn giấu được thân hình của mình trước mắt tôi được nữa.

Loading...