Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1120

Cập nhật lúc: 2024-08-01 19:36:53
Lượt xem: 12

Để cho tôi g.i.ế.c c.h.ế.t sư phụ của mình, tôi làm không được.

Sư phụ thấy hai tay tôi run rẩy, cũng nhìn ra tôi rất khó xử.

Lúc này ông ấy nghiến răng nhắm chuẩn một cái cây, trực tiếp nhào tới.

Đột nhiên nhìn thấy hành động của sư phụ, tôi giật nảy mình: “Sư phụ, sư phụ!”

Nhưng đã quá muộn, tôi không kịp ngăn lại, “rầm” một tiếng, đầu sư phụ đ.â.m sầm vào một thân cây lớn.

Trong nháy mắt m.á.u tươi đã tuôn ra từ trên đầu sư phụ, cả người bổ nhào nằm trên mặt đất.

Tôi vội vàng chạy qua, trong lòng thấp thỏm lo lắng.

Vừa rồi sư phụ muốn đ.â.m đầu tự sát, cú va chạm này khiến đầu đã nứt toác ra, để lộ một vết thương cực lớn.

“Sư phụ, sư phụ!” Tôi vội vàng đỡ sư phụ dậy, nhịn không được muốn gào khóc lên.

Nhưng sư phụ vẫn còn thở thoi thóp, dường như ông ấy còn đang đấu tranh với yêu độc.

“Tiểu Vĩ, sư phụ, sư phụ thật sự, thật sự không chống lại nổi.

Nếu sư phụ, sư phụ không chết. Loại yêu độc này sẽ triệt để khống chế sư phụ, để sư phụ. Để sư phụ trở thành một cái xác không hồn. Giết, g.i.ế.c sư phụ mau.

Để sư phụ ra đi có tôn nghiêm một chút...... "

Lời nói vừa dứt, thân thể sư phụ lại bắt đầu run rẩy.

Hơn nữa tôi phát hiện vết thương trên đầu sư phụ vậy mà đang nhanh chóng khép lại.

Yêu độc trong cơ thể đang nhanh chóng lan ra.

Thân thể của sư phụ, lại đang tiến thêm một bước yêu hóa.

Cơ bắp trong cơ thể cứng lên, móng vuốt sắc bén hơn, răng dài hơn.

Mà sư phụ đã sắp không kiên trì được nữa rồi.

Bởi vì ông ấy đã nói không rõ lời, hơn nữa mắt lại một lần nữa chuyển biến thành mắt thú.

Tôi biết rõ, sư phụ đã đến cực hạn.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, sư phụ sẽ hoàn toàn mất đi lý trí.

Cuối cùng biến thành một con quái vật, càng hung hãn và khát m.á.u hơn...

******

Vào lúc này ý chí của sư phụ đã tới cực hạn.

Nếu còn đợi thêm nữa người không chịu nổi mất.

Đến lúc đó, sư phụ sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, thật sự sẽ biến thành một con quái vật.

Nhưng sư phụ khi đó còn là sư phụ của tôi sao?

Lúc này tôi nhìn sư phụ, cả người đều run rẩy.

Giết sư phụ, tôi căn bản không làm được.

Mà yêu độc trong cơ thể của ông ấy đang nhanh chóng bành trướng, sắp sửa cắn nuốt chút ý chí cuối cùng còn sót lại.

"Sư, sư phụ, con không làm được đâu!”

Khi nói ra mấy chữ này, nước mắt của tôi không cầm được mà chảy xuống.

Cái loại cảm giác nói không nên lời này khiến tôi cảm thấy trời đất như sụp đổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1120.html.]

Mà sư phụ, vào lúc này lại bị khống chế, miệng đã không còn nói được lưu loát, ông ấy cố gắng mở miệng nói với tôi: “Tiểu Vĩ, con, con là một đạo sĩ trừ tà. Sư phụ, sư phụ một khi mất khống chế, sẽ không còn là sư phụ của con nữa, mà là một yêu quái. Lúc này con phải, phải g.i.ế.c sư phụ. Sư phụ không muốn trở thành, trở thành yêu quái. Ahhh!”

Vẻ mặt sư phụ vô cùng đau đớn, nước mắt tôi tuôn rơi như mưa.

Cảm giác đau đớn chưa từng có này, xuất phát từ trong tâm.

Phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t người thân duy nhất của mình, hơn nữa là người một tay nuôi lớn mình, là sư phụ đã dạy dỗ tôi.

“Nhanh, nhanh lên a” Sư phụ lại gào lên, n.g.ự.c ưỡn cao, rõ ràng đã đến cực hạn rồi.

Cỗ yêu độc kia, đã mạnh hơn gấp đôi so với ban đầu.

Vào lúc này thân thể của sư phụ cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Toàn thân tôi run rẩy, rút ra Linh Đao luôn mang theo bên người.

Tôi thật không ngờ bản thân lại dùng Linh Đao để đối phó với sư phụ của mình.

Tôi rưng rưng nước mắt, từng chút từng chút giơ lên Linh Đao lạnh lẽo.

Sư phụ thấy tôi giơ Linh Đao lên, thì gật đầu với tôi một cách rất quả quyết.

Tôi nhìn sư phụ gật đầu, từng mảnh kí ức không ngừng hiện lên trong tâm trí.

Theo những gì tôi có thể nhớ, sư phụ đã làm ngựa gỗ cho tôi.

Đưa tôi đến công viên giải trí, đưa tôi đi xem phong thủy, đưa tôi đi học.

Bởi vì đứa nhỏ nhà bên cạnh đã bắt nạt tôi, sư phụ đã dẫn tôi đi qua nói lý lẽ.

Lên trung học, lên đại học.

Sư phụ luôn hỏi tôi có đủ tiền không, ở bên ngoài đừng bạc đãi chính mình, kêu tôi học tập cho thật tốt.

Tuy rằng tôi chỉ học một trường đại học thấp kém, nhưng sư phụ chưa từng oán trách tôi.

Người chỉ hy vọng tôi bình an, lúc tôi gặp sự kiện quỷ nước đòi mạng.

Sư phụ vì để tôi có thể sống mà không tiếc sử dụng quỷ thuật âm cưới để cứu mạng tôi.

Cuối cùng người đã dẫn dắt tôi và giúp tôi trở thành một người trừ tà.

Nhưng bây giờ tôi lại giơ kiếm với sư phụ.

Cánh tay tôi run rẩy giống như Linh Đao trong tay nặng ngàn cân, lại giống như đang nóng như lửa đốt.

Lúc này tôi có chút cầm không được.

“Nhanh, nhanh lên…”

Giọng của sư phụ không còn rõ ràng nữa, thậm chí đang rất khó chịu.

“Sư phụ, sư phụ…”

Nhưng tôi vừa dứt lời, đồng tử của sư phụ đột nhiên co rút lại.

Đột nhiên, đồng tử lập tức thay đổi hình dạng.

Sư phụ đã hoàn toàn đánh mất chính mình và biến thành một con quái vật.

Chỉ nghe thấy một tiếng “Gàoo”, sư phụ bất ngờ cắn về phía tôi.

Nhưng vào thời khắc quan trọng này, tôi đột nhiên hét lên “Aaa!”

Theo tiếng hét đó, tôi đ.â.m Linh Đao trong tay vào n.g.ự.c sư phụ.

“Phập!”

Một kiếm xuyên tim, Linh Đao lập tức hút lấy yêu độc ra khỏi cơ thể của sư phụ.

Loading...