Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1119

Cập nhật lúc: 2024-08-01 19:36:35
Lượt xem: 10

Quả thật trong lòng tôi biết lúc này mặc kệ tôi nói cái gì sư phụ cũng không có khả năng nghe hiểu.

Nhưng tôi vẫn nhịn không được mà mở miệng, đây có lẽ chính là tận sâu trong nội tâm của tôi còn một chút chấp niệm với sư phụ.

Sư phụ cũng không nhân từ với tôi, đáp lại tôi chính là nanh vuốt sắc bén kia.

Trong tay tôi không có vũ khí, phải di chuyển cả một quãng đường dài khiến nguyên khí hao tổn và rất nhiều lí do khác nữa.

Lúc này tôi đối đầu quyết chiến trực diện với ông ấy, căn bản cũng không phải là đối thủ của ông ấy.

Chỉ có thể không ngừng né tránh, cuối cùng tôi lại nhặt được một cành cây khô ở trên mặt đất.

Lúc này mới có năng lực phản kháng, thấy sư phụ lại nhào tới, tôi liền vung một gậy qua.

Chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cây gậy này lập tức vung lên đầu sư phụ.

“Gàoo!”

Sư phụ hét lên một tiếng thảm thiết, cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ đau đớn.

Thân thể theo đó ngã xuống đất, trông có vẻ vô cùng tức giận.

Không có cách nào khác, lúc này chỉ có thể ra tay tàn nhẫn nếu không tôi căn bản không có cách nào bắt được sư phụ cả.

Ông ấy rống to một tiếng, lại đứng dậy, sau đó lại bắt đầu tấn công tôi.

Vốn định cho sư phụ một gậy nữa, kết quả là ông ấy lại bổ một móng vuốt tới.

Một tiếng kêu “Răng rắc” phát ra, cây gậy kia đã bị đập gãy ngay tại chỗ.

Trong lòng kinh hãi, tôi đang tính lui về phía sau.

Nhưng tốc độ của sư phụ còn nhanh hơn, nhanh chóng đánh úp lại.

“Rít”, áo trước n.g.ự.c tôi lập tức bị xé rách, nhưng chỉ để lại vài vết máu.

Tôi kinh hãi, suýt chút nữa đã c.h.ế.t trong tay sư phụ rồi.

Mà lúc này ông ấy bỗng nhiên ngừng lại, giơ lên cái móng vuốt dính đầy m.á.u tươi.

Sau đó thè lưỡi ra, l.i.ế.m hai cái.

Vẻ mặt kia giống như rất hưởng thụ.

“Sư phụ, người mau tỉnh lại đi, không thể lại bị yêu khí khống chế!”

Đáp lại tôi là một tiếng gầm thét chói tai.

Sau đó sư phụ không ngừng tấn công tôi.

Tôi gần như rơi vào thế hạ phong, cũng không có quá nhiều năng lực chống cự.

Vào đúng lúc này, móng vuốt của sư phụ bổ tới, nhắm thẳng vào cổ họng của tôi.

Tôi vội vàng lùi lại, kết quả không cẩn thận đã giẫm lên một cây gậy gỗ.

“Bụp bụp”, không may là tôi đã ngã xuống đất.

Sau cú ngã này, sư phụ trực tiếp nhào đến trước người tôi.

Đôi móng vuốt kia, gắt gao đè lên bả vai của tôi.

Hai mắt người hiện lên tơ máu, há cái miệng to đầy m.á.u tươi sắp cắn vào cổ tôi.

Nếu bị cắn trúng, tôi nhất định phải c.h.ế.t không thể nghi ngờ.

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, tôi mạnh mẽ giơ hai tay lên gắt gao giữ chặt hàm dưới của sư phụ.

“Sư phụ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1119.html.]

Tôi hét lớn, cũng cảm thấy hai tay giống như áp lực ngàn cân, không thể chịu nổi nữa.

Mà trong miệng sư phụ lại không ngừng phát ra những tiếng gầm “gruhh”.

Cái miệng đó cách tôi ngày càng gần, tôi thấy mình không thể cản nổi.

Nhưng trong miệng tôi vẫn hô lên từng tiếng: “Sư, sư phụ...”

Tôi nín thở hét lên, nhưng chính một tiếng hô này giống như đã đánh thức sư phụ tỉnh lại.

Vào lúc này đồng tử của người mãnh liệt co rút một chút.

Theo đó biểu tình dữ tợn trên mặt bỗng chốc biến thành hoảng sợ.

Thần sắc khi nhìn vào tôi, lúc này đã thay đổi.

Không chỉ có thế, vào lúc này sư phụ còn khàn khàn mở miệng nói: “Tiểu, Tiểu Vĩ!”

Giọng nói khàn khàn trầm thấp.

Nghe có vẻ không giống giọng của sư phụ chút nào.

Nhưng, tôi biết.

Đây chính là sư phụ, vào lúc này ông ấy đã tỉnh táo lại.

“Sư phụ, sư phụ!”

Trên mặt tôi lộ vẻ mừng rỡ, nhưng vào lúc này hai mắt của tôi bất giác đỏ hoe.

Mà cơ thể của sư phụ lại đang run rẩy.

“Gàoo!” Lại là một tiếng bạo rống, sắc mặt của ông ấy lần nữa trở nên dữ tợn.

Nhưng sư phụ lại giống như đang cố gắng khắc chế, vẻ mặt không ngừng thay đổi.

Đồng tử cũng đang không ngừng co rút, giãn ra rồi co rút lại.

Cuối cùng thân thể thô bạo nhảy về phía sau một cái, trực tiếp rời xa tôi.

Trông sư phụ có vẻ rất khó chịu, lúc này đang không ngừng vồ lấy, cắn xé cây cổ thụ ở bên cạnh.

Phát ra âm thanh “Gàoo gàoo", không ngừng vang vọng trong núi rừng.

“Sư phụ, sư phụ, người cố chịu đựng, con sẽ mang người về trấn Thanh Thạch, dùng Thực Âm Cổ giải độc cho người!”

Mà sư phụ lại mạnh mẽ quay đầu, nhảy tới chỗ tôi.

Tư thế giống như dã thú đang chuẩn bị tấn công, cúi đầu, hung hăng trừng mắt nhìn tôi.

Thấy vậy trong lòng tôi lại càng căng thẳng hơn.

Nhưng sư phụ giữ nguyên tư thế đó không quá hai giây, lại mạnh mẽ phục hồi tinh thần.

Lộ ra vẻ khẩn trương cùng sợ hãi, trong miệng còn không ngừng nói: “Không, không, không thể như vậy, không thể như vậy...”

“Tiểu Vĩ, mau, mau g.i.ế.c sư phụ. Sư phụ, sư phụ thật sự kiên trì không nổi!”

“Không, con làm được đâu sư phụ. Để con đánh ngất người rồi thì sẽ ổn lại thôi.”

Kết quả sư phụ “Gàoo” một tiếng, suýt chút nữa đã cắn được tôi.

Mà cơ thể của ông ấy lại run rẩy, vội vàng lui về phía sau: “Không, không được. Chỉ có thể, chỉ có thể g.i.ế.c c.h.ế.t sư phụ.”

Loại này, loại yêu độc này không giống lúc trước, không cách nào, không cách nào giải trừ được.

A! Nhanh, mau g.i.ế.c sư phụ, sư phụ chịu không nổi nữa, a a...”

Dường như sư phụ đã đến cực hạn, không thể chịu đựng thêm được nữa.

Nhưng làm sao tôi có đủ can đảm để ra tay đây?

Loading...