Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1117

Cập nhật lúc: 2024-08-01 19:36:00
Lượt xem: 8

Tôi đang lên kế hoạch, nghĩ cách xử lý tiếp theo.

Nhưng ngay tại thời điểm mấu chốt này, cửa lớn đang đóng chặt lại bỗng nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra.

Sau đó liền nghe được một giọng nữ phẫn nộ vang lên: “Giường 32, ông kêu cái gì thế. Có để cho những bệnh nhân khác nghỉ ngơi hay không? Không biết bệnh viện cấm ồn ào...”

Cùng lúc đó, một người y tá mập mạp bỗng nhiên đi vào.

Nhưng khi cô ta bước vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này.

Sau khi nhìn thấy một con báo hình người nằm trên giường, chữ “sao” cuối cùng trong câu cũng chưa kịp nói ra miệng.

Sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, liền bị dọa thét một tiếng thét chói tai “A”.

Âm thanh kia to tới mức còn lớn hơn tiếng gầm thét trước đó của sư phụ.

Mà người y tá mập kia đã trực tiếp cứng đờ tại chỗ, bị dọa đến mức hai chân nhũn ra, không thể cử động được.

Bởi vì sự xuất hiện đột ngột của cô y tá mập, cùng với tiếng hét này, đã thu hút sự chú ý của tôi.

Kết quả, vừa vặn đúng lúc này sư phụ đột nhiên phát ra một lực mạnh.

Cả người tôi “Rầm” một tiếng đã bị ném xuống đất.

Sau đó nhìn thấy sư phụ trực tiếp từ trên giường vọt lên, mặc quần áo bệnh nhân, trên m.ô.n.g còn kéo theo một cái đuôi dài.

Giống như một con dã thú lao tới cửa sổ phòng bệnh.

Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt tôi kinh hãi.

Vốn định chặn lại nhưng tôi không thể nào làm được.

Chờ đến lúc tôi đứng lên thì sư phụ đã lẻn tới cửa sổ, trong miệng “Ngao” một tiếng, trực tiếp nhảy xuống.

“Sư phụ!” Tôi hô to một tiếng, sau đó vội đuổi theo.

Đi tới cửa sổ, lại phát hiện sư phụ đã nhảy xuống dưới lầu một, lúc này đang nhanh chóng chạy về một hướng...

******

Nhìn sư phụ nhanh chóng chạy ra ngoài, tôi vô cùng sốt ruột.

Tuyệt đối không thể cứ như vậy bỏ lại sư phụ được, nếu để ông ấy cứ như vậy rời đi.

Vậy thì yêu độc sẽ tiếp tục nuốt chửng tâm trí, biến đổi thân thể của ông ấy mất.

Một khi tâm trí bị nuốt chửng toàn bộ, vậy thì sư phụ cũng sẽ chỉ là một con quái vật không phải người cũng không phải thú.

Thay vào đó sẽ biến thành một con quái thú khát máu, thấy người lập tức cắn xé, cũng không khác gì một con thú hung ác cả

Đến lúc đó, sư phụ không chỉ mất đi tâm trí của mình.

Sẽ càng tổn thương đến rất nhiều người vô tội, đối với người khác hay đối với mình, đều không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa, tôi cũng không đành lòng để sư phụ cuối cùng lại biến thành cái dạng kia.

Cho nên tôi phải đuổi theo sư phụ.

Muốn đem ông ấy cứu trở về, không thể để cho người cứ như vậy biến thành yêu quái được.

Nghĩ đến đây, tôi nhìn xuống tầng dưới.

Tầng 3, cao 9 mét.

Cắn chặt răng, cuối cùng hạ quyết tâm rồi trực tiếp leo lên bệ cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1117.html.]

Tôi nhìn mái che mở rộng của lầu hai, trực tiếp nhảy xuống.

Chỉ nghe “bùm” một tiếng, cả người tôi đã rơi xuống mái che.

Nhưng mái che kia rất trơn, kết quả là không đứng vững nên cả người lần nữa trượt xuống, nhanh chóng rơi xuống lầu một.

“Rầm”!

Lại là một tiếng trầm đục vang lên, cả người tôi đập vào nền đất.

Nếu như là trước đó thì tốt, tôi có thể vận chuyển đạo khí toàn thân.

Có thể cải thiện sức mạnh cơ bắp toàn thân thì với độ cao ba bốn mét nếu trực tiếp nhảy xuống cũng có thể chịu đựng được.

Nhưng giờ phút này, lại có chút không được.

Bởi vì vừa rồi tôi đã sử dụng quá nhiều nguyên khí nên lúc này thực sự không thở nổi.

Cho nên sức lực và thể chất bây giờ của tôi, còn yếu hơn người bình thường vài phần.

Tôi chỉ cảm thấy toàn thân đều rã rời, động một chút cũng đau.

Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng chỉ có thể cắn răng nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên.

Không vì cái gì khác, chỉ vì sư phụ của mình.

“Sư phụ, người, người chờ con!” Tôi tự thì thào tự nói một tiếng trong miệng.

Sau đó nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy, cuối cùng lần theo phương hướng mà ông ấy đã chạy trốn, trực tiếp đuổi theo.

Khoảnh khắc tôi vừa đứng dậy, có vài cái đầu thò ra ngoài cửa sổ nơi tôi vừa nhảy.

Bọn họ đều là sau khi nghe được tiếng kêu của y tá mập và sư phụ tôi, hỏi nhân viên y tế rồi chạy tới.

“Đm, tên đó vậy mà không chết!”

“Khiếp quá! Vì trốn trả tiền thuốc men mà liều mạng như vậy sao?”

“Người này đầu óc có vấn đề à?”

"Này, cậu đừng chạy, trở về tiếp nhận điều trị đi!”

“...”

Mọi người bàn tán sôi nổi, cho rằng tôi là một bệnh nhân, vì trốn tránh tiền thuốc men mà lựa chọn nhảy lầu.

Nhưng y tá mập đứng ở cửa, đột nhiên tỉnh lại trong cơn hoảng loạn.

Sau đó đã mở miệng nói với giọng rất sợ hãi: “Không, không, đều không đúng. Là, là yêu quái, người kia, bệnh nhân kia là một yêu quái. Là, là một con báo!”

Hiển nhiên người ở đây không ai tin lời nói của cô ta...

Mà tôi đã chạy ra khỏi bệnh viện.

Không ngừng đuổi theo phương hướng sư phụ chạy trốn.

Cùng lúc đó, tôi lấy ra nước mắt trâu đã chuẩn bị sẵn.

Nhanh chóng dùng nước thuốc bôi lên, mở ra Thiên Nhãn.

Cũng cảm nhận được luồng yêu khí toát ra từ cơ thể sư phụ, tôi tiếp tục truy lùng.

Tốc độ của sư phụ nhanh hơn tôi, tôi vẫn luôn chỉ nhìn thấy thân ảnh của ông ấy.

Tuy nhiên tôi đã xác định được phương hướng chạy trốn của sư phụ.

Ông ấy đang chạy ra ngoại ô, mà một lần đuổi theo liền đuổi hơn một giờ.

Loading...