Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1116

Cập nhật lúc: 2024-08-01 19:35:43
Lượt xem: 6

Có thể nhìn thấy ông ấy đang không ngừng phát ra từng trận xé rách đau đớn, mà hàm răng cũng nhiều thêm.

Đặc biệt là răng nanh càng trở nên sắc nhọn hơn.

Đôi mắt đỏ như m.á.u đang mở to, chịu đựng cơn đau mà yêu biến mang đến.

Ông ấy hung hăng cầm lấy tay của tôi mạnh đến nỗi móng tay đều đ.â.m sâu vào trong da thịt tôi.

“Tiểu, Tiểu Vĩ, mau, mau g.i.ế.c sư phụ đi. Đau quá, khó chịu quá! A!” Sư phụ phát ra từng chữ, vẻ cực kì khó chịu.

Lúc này, tôi mới tỉnh táo trở lại.

Vội vàng đè người ông ấy lại: “Không, sư phụ kiên trì một chút. Bây giờ con sẽ truyền cho người chân khí để chống lại yêu khí! Hơn nữa chúng ta còn Thực Âm Cổ, có thể giải độc.”

Nói xong, tôi đột nhiên đánh ra một chưởng.

Vận chuyển đạo khí của bản thân, không ngừng rót nguyên khí vào trong thân thể của sư phụ, ngăn cản yêu độc mãnh liệt kia.

Nhưng cuối cùng tôi phát hiện, chút nguyên khí này của tôi liền giống như trâu đất chìm vào biển.

Sau khi tiến vào thân thể của sư phụ, căn bản không có nổi một gợn sóng, sau đó liền bị nguồn yêu độc mãnh liệt kia nuốt chửng hết.

Nhưng tôi vẫn không bỏ cuộc, vẻ mặt tôi ngưng trọng, điên cuồng vận chuyển đạo khí, không ngừng rót vào trong cơ thể sư phụ.

Tôi chỉ có một người sư phụ này và cũng chỉ có một người thân duy nhất này thôi.

Lúc trước nếu không có sư phụ, tôi đã sớm c.h.ế.t ở ven đường, đã sớm bị c.h.ế.t cóng rồi.

Sư phụ đã bế tôi về và nuôi tôi khôn lớn.

Ông ấy cho tôi đi học, truyền thụ đạo pháp, dẫn dắt tôi bước lên con đường trừ tà.

Thay vì nói là sư phụ, không bằng nói sư phụ chính là cha mẹ tôi, chính là ông của tôi.

Chúng tôi không có họ hàng huyết thống gì nhưng còn thân hơn cả ruột thịt.

Tôi không thể không có sư phụ được, tôi không thể để ông ấy bị những tên yêu đạo đáng ghét kia chiếm lấy, để cho ông ấy biến thành quái vật được.

Mắt tôi đỏ hoe, trong miệng không ngừng thì thào tự nói: “Không, không, sẽ không đâu. Sư phụ người không sẽ có việc gì đâu, người cố gắng lên. Người nhất định sẽ không có việc gì đâu...”

Nhưng tình huống của sư phụ căn bản là không có chuyển biến tốt, thân thể vẫn không ngừng yêu biến, hơn nữa hai tay đã biến dị đến bốn mươi phần trăm.

Ngón tay cũng dần dần hóa thành một cái móng vuốt, phía trên xuất hiện lông thú, còn có một ít vằn.

Nhìn những vết vằn trên da, lúc này yêu độc bên trong người sư phụ chính là “Báo”.

Nếu như tiếp tục kéo dài như vậy, ông ấy sẽ biến thành một con quái vật không phải người cũng không phải báo.

Tôi rất sốt ruột, thân thể cũng bất giác run lên.

Mà sư phụ vẫn còn lý trí, cố ý không dùng tay bắt lấy tay tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1116.html.]

Bởi vì nếu hiện giờ ông ấy dùng tay nắm lấy tay tôi thì tất nhiên là da tróc thịt bong.

Sư phụ thở hổn hển, chịu đựng đau đớn, lần nữa trừng mắt nhìn tôi nói: “Tiểu, Tiểu Vĩ, vô ích thôi. Sư, sư phụ… lần này yêu độc của sư phụ không giống lão Độc. Giải, giải không được.

Hơn nữa, sư, sư phụ bị thương nặng. Đã không còn cách nào, không còn cách nào vận chuyển khí ở đan điền để ngăn cản yêu độc.

Sư, sư phụ cuối cùng sẽ biến thành quái vật, mất đi lý trí. Giết, mau g.i.ế.c sư phụ đi......”

“Không, sẽ không, con sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh, người nhất định sẽ không sao hết!”

“Tiểu Vĩ, con tỉnh táo lại đi. Sư phụ, sư phụ không được, hết thuốc chữa rồi. A!!!”

Sư phụ lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết như bị xé rách, cả người run lên, mặt sư phụ bỗng nhiên biến dị.

Theo đó, khuôn mặt ông ấy xuất hiện nếp nhăn cùng với bộ lông sọc vằn.

Khuôn mặt của sư phụ, vào lúc này đã biến thành một cái đầu báo có độ hoàn chỉnh cao tới 70%.

“Sư phụ...”

Tôi bất tri bất giác kích động đến mức rống to.

Toàn thân tôi đã bị mồ hôi ướt đẫm, hơn nữa tôi phát hiện nguyên khí của mình không truyền được nữa.

Tôi không ngừng truyền vào, muốn rót vào càng nhiều nguyên khí hơn để ngăn cản những yêu độc kia.

Nhưng kết quả thì sao? Không chỉ không có tác dụng gì, ngược lại nguyên khí của mình rót vào còn đang giảm xuống rất nhanh.

Cả người thở dốc, nguyên khí là năng lượng nguyên bản của một người, cũng có thể được gọi là nguyên lực.

Bởi vì tôi tiêu hao nguyên khí đến gần như kiệt sức, lúc này sắc mặt đã trở nên rất kém, hô hấp cũng theo đó mà gấp gáp hơn.

Giờ phút này, đồng tử của sư phụ đã bắt đầu biến thành đồng tử của thú.

Giống như một con thú hoang bình thường, sức mạnh toàn thân đang không ngừng tăng lên, tôi không thể áp xuống được.

Nhưng sư phụ đã dùng chút lý trí cuối cùng còn sót lại mà quát tôi: “Mau lên! Giết, g.i.ế.c sư phụ đi.”

“Không, không thể, con không thể g.i.ế.c sư phụ được!”

Khi nói ra câu này, tôi chỉ cảm thấy nghẹn ngào không giải thích được.

Nhưng vào lúc này, đồng tử của sư phụ chợt co lại.

Trong nháy mắt, đôi mắt đã hoàn toàn biến thành mắt thú.

Cũng ngay tại khoảnh khắc đó, sư phụ tựa như mất đi một tia lý trí cuối cùng.

Ông ấy bỗng nhiên rống to một tiếng “Gào”, giống như báo già trong núi đang gầm thét, âm thanh kia trực tiếp vang vọng khắp toàn bộ bệnh viện.

Tôi muốn khống chế sư phụ, ghìm chặt ông ấy lại trên giường.

Sau đó nghĩ biện pháp đem sư phụ mang về trấn Thanh Thạch, lợi dụng Thực Âm Cổ trị độc cho ông ấy, cho dù lần này yêu độc có lợi hại, nhưng Thực Âm Cổ ít nhiều có thể loại bỏ một phần nào đó đúng không?

Loading...