Chạm để tắt
Chạm để tắt

Minh Hôn - 1021

Cập nhật lúc: 2024-07-30 17:50:47
Lượt xem: 24

Cùng lúc đó, người mặc quần áo trắng đội mũ cao đột nhiên vung tay lên người tôi.

Đột nhiên, một cơn gió mạnh thổi qua, quần áo trước n.g.ự.c tôi đã bị xé tan từng mảnh, tôi cởi trần đứng ở đầu đường.

Quần áo trên người tôi mới vừa bị xốc lên thì trước n.g.ự.c bỗng nhiên xuất hiện một tia sáng chớp lóe.

Tôi không có động tác gì, vẫn đờ đẫn đứng tại chỗ.

Thế nhưng hai người một đen một trắng kia, lại đột nhiên liếc mắt nhìn nhau, dường như có chút kinh ngạc, sau đó liền nghe thấy người đội mũ cao, mặc quần áo đen mở miệng nói: “Ồ! Câu hồn ấn của Ngưu A Bàng sao lại đè lên bùa chú của chúng ta vậy?”

Tôi mơ hồ nghe rõ đoạn này, đại khái ý là như thế này.

Sau đó, hai người kia lại nói rất nhiều, nhưng tôi đều không nghe rõ.

Cuối cùng người mặc đồ trắng nói: “Không đúng, dương thọ của Đinh Vĩ rõ ràng còn chưa tới, sao lại bị ấn lên cái này chứ? Đây là sứ giả dương gian do chúng ta bổ nhiệm, không thể để cho tên kia câu xuống...”

Nói xong người mặc đồ trắng đột nhiên đưa tay ra trực tiếp đi vào n.g.ự.c tôi.

Thân thể của tôi run lên dữ dội, bắt đầu kịch liệt run rẩy, còn xuất hiện một chút đau đớn.

Cuối cùng người nọ đã dùng sức rút ra bên ngoài, tôi chỉ cảm thấy trong n.g.ự.c có một thứ giống cây gai nhọn bị rút ra, đau nhức vô cùng.

Tôi thật sự không thể nhịn được nữa bèn kêu thảm một tiếng, kinh hoàng mở hai mắt ra.

Lúc này mới phát hiện, mẹ nó, vừa rồi là tôi đang nằm mơ...

********

Lúc này, tôi thấy mình đang ngồi trên giường, người đầy mồ hôi lạnh.

Bên ngoài trời đã lờ mờ sáng.

Nhìn xuống phần ngực, quần áo vẫn còn nguyên vẹn, không hề bị xé rách.

Hóa ra tôi chỉ nằm mơ mà thôi.

Nhưng khi nghĩ lại giấc mơ đó, tôi phát hiện ký ức của mình trở nên rất hỗn loạn, những chuyện càng về sau càng không thể nhớ rõ được.

Tôi chỉ nhớ bản thân mơ mơ màng màng đi ra đường, sau đó nhìn thấy hai người đi đến xé rách quần áo của tôi.

Nói gì mà Ngưu A Bàng, sứ giả dương gian mà bọn họ định ra, cuối cùng là một cơn đau nhói ở ngực, phần còn lại tôi không thể nhớ ra.

Nhưng tôi nhớ, hai người đó một người mặc áo màu đen, một người mặc áo màu trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/minh-hon/1021.html.]

Cảnh tượng trong giấc mơ này khiến tim tôi đập thình thịch, ngồi trên giường mà toàn thân run lẩy bẩy. Tôi đốt một điếu thuốc để hút, cố gắng khiến cho bản thân bình tĩnh lại.

Mặc dù giấc mơ này rất mơ hồ, nhưng cẩn thận nghĩ lại.

Ngưu A Bàng, quần áo một đen một trắng, đây còn không phải là âm sai của địa phủ, Đầu Trâu và Hắc Bạch Vô Thường sao?

Hơn nữa "sứ giả dương gian" được định ra lại là cái quỷ gì? Điều này làm tôi nhất thời bối rối, cũng không biết là bản thân chỉ nằm mơ thôi, hay là hồn phách đã rời khỏi cơ thể, đi ra khỏi nhà.

Tôi đổ mồ hôi lạnh, thật lâu sau tâm trạng mới bình tĩnh lại.

Tôi thực sự không rõ, cũng không thể hiểu được rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.

Bởi vì tôi thực sự không thể phân biệt được đây có phải là một giấc mơ hay không.

Sau khi ngồi hồi lâu, cuối cùng tôi cũng ngừng suy nghĩ về chuyện đó. Tôi không ngủ được nữa nên bèn dậy sớm ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Sau khi sư phụ thức dậy, thấy tôi đi mua bữa sáng về, lại tưởng tôi ra ngoài chơi cả đêm.

Nhưng nghĩ đến tôi ở bên Thi Muội nên cũng không nói gì.

Nhưng đối với sư phụ, tôi không có ý định che giấu những gì mình gặp phải tối qua.

Cho nên khi đang ăn sáng, tôi đã nói với sư phụ rằng khi đi dự tiệc, tôi đã gặp phải quỷ sai, còn cùng nhau ăn tối.

Sư phụ rất ngạc nhiên khi nghe tôi nói mình gặp được quỷ sai.

Sư phụ đã lăn lộn trong nghề này mấy chục năm, khi còn trẻ, ông ấy cũng đã nhìn thấy quỷ sai từ đằng xa.

Lúc này nghe thấy tôi nói đã cùng quỷ sai ăn cơm, liền không khỏi khiếp sợ, liên tục hỏi tôi tình hình cụ thể và chi tiết, còn hỏi tôi có tạo được quan hệ tốt với quỷ sai không, tính tình của quỷ sai có tệ không gì gì đó.

Nghe được lời này, tôi không khỏi nở nụ cười khổ, tạo quan hệ tốt gì chứ, đều mịa nó bị tôi g.i.ế.c c.h.ế.t rồi.

Sư phụ nhìn thấy tôi cười khổ thì lộ ra một chút khó hiểu: "Tiểu  Vĩ, con cười cái gì? Không tạo được quan hệ tốt với quỷ sai cũng không sao, dù sao chúng ta cũng là người trên dương gian, không nên lui tới thường xuyên."

Tôi lắc đầu: “Sư phụ, con đã dùng một cước giẫm c.h.ế.t tên quỷ sai đó rồi!”

Sư phụ vốn còn đang bình tĩnh, bỗng nhiên nghe thấy lời này, trong đầu "Ong" lên một tiếng, kinh hoàng nói: "Cái gì, con giẫm c.h.ế.t đối phương?"

"Vâng, đã giẫm chết!" Tôi bình tĩnh nói ra sự thật trong khi đang ăn bánh bao hấp.

Nhưng sau khi sư phụ nhìn tôi vài lần, ông ấy liền trừng lớn mắt: “Thằng nhóc này, vậy mà còn học được cách lừa sư phụ. Tu vi của quỷ sai như thế nào con biết không? Vi sư từng nghe một đồng đạo nói, có thể trở thành quỷ sai, tu vi không thể kém cỏi, hơn nữa sau khi trở thành quỷ sai, trong cơ thể sẽ có minh hoàn, chỉ dựa vào chút tu vi của con liền có thể g.i.ế.c được, con cho là mình giẫm c.h.ế.t một con kiến đấy à?”

Sư phụ hoàn toàn không tin, còn cho rằng tôi đang nói đùa.

Nhưng tôi bất đắc dĩ cười cười: "Thật mà sư phụ, người còn nhớ trước đó con đã từng nói, con đã thấy Hắc Bạch Vô Thường không?"

Loading...