Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ Ơi, Mẹ Ngon Lắm! - Chương 5

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2024-07-27 20:20:36
Lượt xem: 1,086

Bố đột nhiên nhớ ra điều gì đó, bảo Tần Thanh về nhà, rồi kéo tôi ngồi xuống cạnh.

Ông cười như trong ký ức, dịu dàng: “Tiểu Tiểu, là bố luôn kiếm tiền cho con đi học thêm, học năng khiếu, học trường trọng điểm, cho con một cuộc sống đầy đủ, không phải là mẹ con.”

Tôi giải thích: “Con không có ý đó, chỉ là con thấy họ ăn thịt mẹ, con sợ, mẹ có thể...”

Bố dường như nghĩ ra điều gì đó, móc điện thoại ra và gọi cho bà nội.

Tôi nghe thấy bà nội nói qua điện thoại: “Ngô Cẩm đi ra nước ngoài chơi mấy ngày, ôi chao, Tiểu Tiểu còn nhỏ, áp lực lớn, nhìn nhầm thôi!”

“Nhà mình làm sao có thể ăn thịt Ngô Cẩm được, đừng nghĩ lung tung, đừng nghe nó nói gì là tin đấy.”

Bà nội mắng bố một trận, bố gật đầu đồng ý.

Bố luôn như vậy với bà nội, bà nói gì cũng đúng, dù trời có rơi d.a.o cũng phải nghe lời bà.

Bố cúp điện thoại, nhìn tôi muốn nói lại thôi: “Con có phải gần đây học hành áp lực quá không?”

“Nhưng bố có nghe mẹ nói gì đâu, con gọi điện cho mẹ nhưng máy tắt!”

Bố thử gọi điện cho mẹ, nghe thấy tin nhắn báo máy tắt, ông mới nhận ra bà nội có thể đang lừa ông.

Ông nói: “Vậy con nói tại sao bà phải lừa bố?”

“Có thể, họ không phải là bà nội và bà ngoại đâu.”

6

Ánh mắt của bố đột nhiên trở nên sáng rõ, ông nhìn chằm chằm vào tôi và nói: “Không thể nói bừa như vậy.”

Tôi kể lại tất cả những gì đã thấy vào buổi chiều cho bố nghe, chỉ giấu đi việc mẹ dẫn tôi xuống tầng hầm.

Bố dừng lại một chút, rồi chỉ tay vào phòng ngủ: “Con nói, ngay trong phòng ngủ?”

Tôi gật đầu.

Ông loạng choạng đứng dậy và đi vào phòng ngủ, bật đèn.

Ánh đèn sáng soi rọi căn phòng ấm cúng, không có dấu vết gì.

Tôi ngồi xổm xuống, lật tấm thảm, kéo chăn, nệm lên…

Không có gì cả, không có dấu vết m.á.u bắn, thậm chí không có một giọt máu.

Bố quay lại hỏi tôi: “Ăn mẹ con, sao lại không có máu?”

Tôi lắc đầu yếu ớt: “Con thực sự đã thấy, thật mà, thật sự, mẹ con vẫn còn…”

Tôi chưa nói xong, ánh mắt của bố đột nhiên trở nên sắc lạnh: “Con thấy mẹ con?”

Tôi bỗng im bặt, cuối cùng tôi nhận ra có điều gì đó không đúng.

Từ lúc bắt đầu, ông say rượu nhưng không có mùi rượu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-oi-me-ngon-lam/chuong-5.html.]

Biết rằng mẹ tôi bị “ăn” nhưng không hề bận tâm.

Phát hiện tôi thấy mẹ mình thì hoảng sợ.

Ông thực sự là ai?

Tôi từ từ lùi lại hai bước, chăm chú nhìn người trước mặt.

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn và MonkeyD

Ông có gương mặt giống hệt bố tôi, nhưng lại giống người đàn ông trong giấc mơ của tôi hơn!

Theo một linh cảm, tôi cúi đầu nhìn xuống bóng, là bóng chồng lên nhau!

Tôi quay đầu bỏ chạy, gió rít qua tai.

Hành lang đầy khí lạnh, tiếng bước chân lộp cộp đuổi theo phía sau.

Tôi chưa bao giờ biết mình có thể chạy nhanh như vậy.

Người đó nói nhỏ: “Tiểu Tiểu, đừng chạy, đến đây với bố.”

“Bố và bà nội không đối xử tốt với con sao? Quay lại đi Tiểu Tiểu!”

Tôi cố sức lắc đầu, vật lộn chạy về phía ánh sáng bên ngoài khu chung cư.

Cuối cùng, tôi cũng thoát khỏi người đó.

Bên ngoài khu chung cư, tôi nhìn thấy mặt trăng đỏ trên trời và thấy “mẹ” mặc áo bệnh nhân màu hồng đứng dưới ánh trăng đỏ ngầu.

7

Mẹ quay người định bỏ đi, không gọi tôi, nhưng tôi theo bản năng cứ thế mà đi theo bà vào một đống đổ nát.

Tôi thấy mẹ nằm trên giường, vì không có tay, bà để mặc cho đứa bé bò lên người b.ú sữa. Bà luôn mỉm cười, nhưng tôi chỉ thấy kinh sợ.

Vì đứa bé không chỉ b.ú sữa mẹ, mà còn ăn cả thịt bà, thân thể bà bắt đầu trở nên m.á.u me đầm đìa.

Theo từng nhịp bú, cơ thể bà nhanh chóng trở nên khô héo, nhưng bà lại dùng giọng điệu phấn khích hơn nói: “Ăn đi, ăn đi...”

Tôi muốn lao tới nhắc bà, nhưng dù tôi hét lên thế nào cũng không có tác dụng.

Tôi trơ mắt nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc đứng bên cạnh bà.

Nhiều người mặc đồ trắng, đội mũ trắng.

Người bà giống như con người bị tàn phế ngồi khó khăn trên ghế, cau mày nhìn cảnh đứa bé ăn thịt mẹ tôi.

“Sao nó chỉ ăn có tí này thôi? Sao bà lại như thế”

Mấy từ sau bị nuốt mất, tôi không nghe rõ.

Mẹ tôi bị nói đến nỗi cúi đầu, những người mặc đồ trắng lập tức xé toạc quần áo che thân của mẹ, vô số kim tiêm đ.â.m vào cơ thể bà,

Cho đến khi m.á.u đỏ tươi được rút ra.

Bà mới nở nụ cười mãn nguyện.

Loading...