Chạm để tắt
Chạm để tắt

MẸ CHỒNG HAI MẶT - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-07-24 19:34:10
Lượt xem: 2,331

Sau khi Lâm Phong ly hôn với tôi, bị Diêu Lỵ tra tấn đến mức cuối cùng phải thuê bảo mẫu.

 

Nhưng bảo mẫu chỉ làm việc chưa đầy nửa tháng thì Diêu Lỵ đuổi mắng.

 

Vừa hay bảo mẫu kia biết mẹ tôi, bà ấy đã phàn nàn đủ thứ về Diêu Lỵ với mẹ tôi.

 

Nghe nói Diêu Lỵ suốt ngày ở nhà chửi bới, bình dầu trong nhà bị đổ, bà ta đều có thể mắng bảo mẫu một trận.

 

Cuối cùng, bảo mẫu không làm việc nổi nữa và xin nghỉ việc.

 

Bảo mẫu nhận xét: Con gái bà ly hôn với con trai bà ta là chuyện tốt đó, ai dây vào một bà già vừa xấu tính vừa ngu ngốc như bà ta sẽ bị hành hạ đến mức muốn g.i.ế.c người.

 

Lời kết

 

[Lâm Phong]

 

Mười năm sau.

 

Đây là buổi hẹn xem mắt lần thứ 27 của tôi.

 

Sau khi nghe hoàn cảnh của tôi, cô gái trong buổi xem mắt đặt cuốn thực đơn trên tay xuống.

 

Giận dữ nhìn tôi, nói: "Không phải chứ, anh muốn tìm bảo mẫu thì đến trung tâm chăm sóc tại nhà ấy, đến đây xem mắt làm gì? Lãng phí thời gian của tôi! Bị bệnh à?"

 

Mắng xong, cô ta nghênh ngang rời đi.

 

Vừa đi, vừa gọi điện cho mắng bà mai: “Cô họ, con mẹ nó, con đào mộ tổ tiên nhà cô sao? Cô giới thiệu cho con một người đàn ông như thế này để trả thù con à. Nếu cô không thể gặp con, thì cứ đến nói thẳng với con, từ nay chúng ta cắt đứt quan hệ nhé!”

 

Tôi: "…"

 

Tôi thực sự có thể tưởng tượng được kết cục này, hơn hai mươi buổi xem mắt trước đó của tôi cũng kết thúc một cách không vui như vậy.

 

Ba trong số những buổi xem mắt còn làm loạn hơn cô ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/me-chong-hai-mat/chuong-16.html.]

 

Bởi vì tôi đã giấu chuyện về mẹ tôi với ba đối tượng hẹn hò kia.

 

Cho nên, lúc họ yêu đương cùng tôi, sau khi biết được chuyện của mẹ tôi, họ càng phẫn nộ hơn.

 

Một cô gái thậm chí còn tát tôi hai bạt tai và mắng: “Con mẹ nó, anh đây là đang lừa cưới à.”

 

Liên tục bị đá ba lần, tôi lựa chọn nói rõ khi xem mắt, tránh đến lúc đó tôi nỗ lực thành thật nhưng phải chịu đau lòng.

 

Kết quả đến hiện tại tôi vẫn chưa tìm được ai.

 

Sau khi về nhà, mẹ hỏi tôi, buổi xem mắt thế nào?

 

Tôi nói thẳng với bà ta: “Người khác ghét bỏ bà già sống dai như mẹ.”

 

Mẹ tôi: "..."

 

Giống như mười năm qua, mẹ tôi bắt đầu khóc lóc đủ kiểu, làm đủ loại, đòi sống đòi chết.

 

Tôi thờ ơ nhìn bà ấy khóc rống, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

 

Hôm nay còn bị người khác mắng trước mặt, tâm trạng càng tồi tệ hơn, thế là miệng buông lời cay độc: "Mẹ, đừng giả vờ nữa, thực ra mẹ muốn c.h.ế.t thì đã c.h.ế.t từ lâu rồi."

 

Mẹ tôi: "..."

 

Cho đến hôm nay, tôi phải thừa nhận những gì Tống Duyệt nói trước kia là đúng. Một người ích kỷ như mẹ tôi, suy nghĩ lung tung cũng chỉ nghĩ đến việc gây khó dễ cho người khác.

 

Mười năm qua, mỗi khi tôi đi công tác, bà ấy đều sẽ có những suy nghĩ lung tung và cho rằng tôi sẽ bỏ rơi bà ấy. Vì vậy, chỉ cần tôi không về nhà một ngày, bà ấy sẽ vội vàng gọi điện cho tôi, nói rằng bà ấy sắp c.h.ế.t và yêu cầu tôi về nhà nhanh chóng.

 

Vì lý do này mà tôi đã làm việc ở công ty hơn mười năm, không những không được thăng chức mà khách hàng VIP cũng không rơi vào tay tôi.

 

Nếu ông chủ không coi tôi là nhân viên cũ, nể tình gia đình đáng thương, có lẽ ông đã sa thải tôi.

 

Thu nhập của tôi giảm sút, còn phải trả tiền thuê bảo mẫu và chi phí sinh hoạt cho bà ấy.

Loading...