Mặt Trời Ở Vân Quốc - Chương 9:

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:27:06
Lượt xem: 4,545

26. 

Sau khi cuộc phản loạn bị san bằng, giống như kiếp trước, huynh trưởng của Tô Quý Phi đã liên minh với Sở quốc .

Trên biên cảnh, quân đội Lệ quốc ngẩng đầu, tư thế hiên ngang, ngang ngược càn rỡ.

Trận chiến này, thế mà lại xảy ra trước ba năm.

Khi ta đến phủ Cố đại tướng quân, mặt trời đã lặn.

Toàn bộ Cố phủ đều hoang mang không biết phải làm gì.

Ngay cả hai đứa nhi tử của Cố gia, ngày thường thường hay lêu lổng với A Lăng, cũng nhìn xa xăm với vẻ mặt trầm ngâm, trông như hai ông cụ non.

"Nguyên tỷ tỷ, liệu phụ thân có thể trở về không?"

Tiếng nói non nớt, khe khẽ hỏi.

“Có lẽ không về được rồi! Binh lực Lệ quốc gấp hai chúng ta mà.” Đệ ấy lại trả lời.

"Nguyên tỷ tỷ, tại sao họ lại phải chiến đấu? Tại sao đã biết rõ là không thể trở về, bọn họ vẫn muốn đi?"

Ta suy nghĩ một chút, lại im lặng.

Có lẽ vì không có quốc, thì không có gia.

Nếu không còn đất nước, vậy gia đình đặt ở đâu?

Hai đứa nhỏ đã ngân ngấn nước mắt, ta ôm lấy chúng, khẽ thở dài.

"Đồ ngốc, sao lại khóc, chắc chắn họ sẽ trở về."

"Chắc chắn.”

27. 

Trong hành lang rộng rãi, ta nặng nề bước.

Quân Dự nhìn ta một cái, vẫn tiếp tục uống rượu một mình.

"Nghe có vẻ như ngươi sắp chiến đấu." Nàng ấy nói, mỉm cười lười biếng nhìn ta.

Ta nhận ly rượu nàng ấy đưa đến.

"Không phải ta, mà là chúng ta."

"Ồ? Hòa thân còn chưa thành, Tạ cô nương có phần quan tâm Sở quốc chúng ta quá rồi?" Nữ nhân cười nói.

Cạn sạch một hơi, vẫn chưa đủ thoải mái.

"Quân Dự, ngươi đến Vân Quốc, không phải là vì ta sao?"

“Bệ hạ Sở quốc sống lại, để tránh lộ danh tính, dứt khoát sẽ không cưới Lưu thị nữ làm hậu. Ngươi cần một người có thể giữ bí mật giúp ngươi, lại còn phải có ích với ngươi. Cho nên một người sống lại như ta là thích hợp nhất, không phải sao?”

Lời của ta không nhanh không chậm, nữ nhân híp mắt lại, mi dày cụp xuống, không nhìn ra tâm tình.

“Ngươi đã biết rồi à?" Nàng ấy rót một ly rượu, nhướn mày.

Ta mỉm cười, chạm ly cùng nàng ấy.

“Nếu không thì ngươi nghĩ là gì? Sao ngươi biết ta cũng sống lại?”

Trưởng nữ Tạ đại tướng quân hóa điên.

Sau khi lăn khỏi vách núi, tỉnh lại lại đột nhiên thay đổi tính tình.

Tin đồn này là ta cho người truyền tin đi khắp nơi.

Ta đã chờ đợi nàng ấy.

Cái thế cục này, từ lúc bắt đầu, hai chúng ta đã tính toán lẫn nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-troi-o-van-quoc/chuong-9.html.]

Ở kiếp trước, thật ra chuyện này cũng không kết thúc đơn giản như thế.

Lúc ta hóa thành hồn phách, cũng đã gặp hồn phách nàng ấy.

Nàng ấy ngày xưa được coi là vị vua minh quân của Sở quốc, xác lại đám quý tộc vứt bỏ tại bãi tha ma, để cho chó sói cắn xé.

“Nữ tử thật sự không thể dành tâm huyết cho thiên địa, bỏ mạng vì bách tính sao?” Nàng ấy hỏi ta.

Nàng ấy nói, trên thế gian này, nữ tử bị ràng buộc bởi quá nhiều gông xiềng.

Ai nói rằng nữ tử phải bị vây khốn trong hậu trạch, là những người tầm thường vô vi?

Ta hỏi nàng ấy những điều đó có thật sự đáng giá không?

Cả đời vì nước vì dân, chỉ để rơi vào cảnh phơi thây nơi hoang dã.

Mắt nàng ấy tối lại, đó là dấu hiệu trước khi hóa thành lệ quỷ.

Chỉ là nàng ấy vẫn chưa bắt đầu, đã thấy vài nông dân bước đến từ đằng xa.

Bọn họ đã tìm thấy xác của nàng ấy.

Bọn họ nhờ thê tử mình, dùng nước sạch lau gò má cho nàng ấy, giúp nàng ấy lưu lại thể diện.

Bọn họ dùng heo nái già sót lại trong nhà, đổi lấy một quan tài đơn sơ.

“Bệ hạ, người là minh quân, vì bách tính mà dùng nhân từ cai trị, chúng thần cảm tạ tận đáy lòng.”

"Chỉ là chúng thần ngu dại, không thể cứu được người, chỉ mong người ra đi thanh thản."

Một vài người nông đã rơi lệ, quỳ xuống đất và dập đầu không ngừng.

Ta nhìn thấy hồn phách nàng ấy xao động.

Con ngươi hắc hóa dần trở lại sáng trong.

Một lúc lâu sau, nàng ấy trả lời: “Đáng giá.”

28.

Tiến cung lần nữa, dường như đã trải qua mấy đời.

Cũng đúng thôi, người trên hoàng vị cũng đã đổi.

Lúc ta dâng hiệp nghị đồng minh cho Tiêu Cảnh An, hắn đỏ mắt nhìn tôi.

“Nguyên Nguyên, nàng không cần giả vờ, cô hiểu rõ nàng cũng sống lại.”

Ta nhíu mày, nhìn hắn không nói gì, giả vờ như không hiểu.

Hắn sầu bi cười một tiếng: “Nguyên Nguyên, nàng nhớ nhầm rồi. Chuyện cô chế giễu nàng là tiện tay cứu là chuyện của năm sau, nàng nói sớm quá rồi.”

Ta yên lặng, thì ra là thế.

Tiêu Cảnh An ta lại.

Hắn nói rằng hắn không cần mười vạn đại quân Sở quốc trợ giúp, hắn cũng không cần hiệp định liên minh, hắn chỉ cần ta.

Hắn nói rằng, kiếp đầu ta và hắn đã thành thân, chúng ta là một đôi phu thê vô cùng ân ái.

Ta bởi vì bị phụ thân vạch ra thân phận hoàng nữ, tỷ đệ loạn luân, không thể chịu nổi nên mới nghĩ quẩn mà quyên sinh.

Vì vậy, kiếp thứ hai, hắn đã xa lánh ta, chế giễu, sỉ nhục ta, một lòng chỉ muốn hủy hôn, để ta không còn bất kỳ liên quan gì với hắn. 

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nỡ nhìn ta gả cho người khác, vì vậy ta và hắn lại thành thân.

Hắn cho rằng nếu phụ thân ta c.h.ế.t đi, sẽ không còn người nào khác biết đến chuyện đó nữa, hắn có thể đối xử tốt với ta.

Nhưng điều hắn không ngờ tới, lúc ta biết chính mình hại c.h.ế.t mẫu thân và hoàng hậu nương nương, bởi vì áy náy mà uống thuốc độc tự vẫn.

Sau đó, từ trong hộp bí mật của hoàng hậu nương nương, hắn biết được rằng, chúng ta không phải là huynh muội ruột, hắn là đứa nhỏ được hoàng hậu nương nương ôm về từ mẫu tộc.

 

Bình luận

5 bình luận

  • Tác giả cố nhét quá nhiều nội dung vào nên truyện loạn quá 😵‍💫

    Q D 1 tuần trước · Trả lời

    • Đôi lúc Yêu là chỉ cần còn được sống cùng nhau trên nhân gian, hít thở chung một bầu trời (nhất là thời đại phong kiến) đã là một hạnh phúc

      Tracylady31 1 tuần trước · Trả lời

      • Lúc ta lúc tôi nên đọc hơi khó chịu 1 xíu á sốp

        Linie 1 tuần trước · Trả lời

      • hay hơm nè cả nhà, tui thích bộ này phết á

        Yêu Phi Họa Quốc 1 tuần trước · Trả lời

        Loading...