Mặt Trời Ở Vân Quốc - Chương 7:

Cập nhật lúc: 2024-07-05 01:22:46
Lượt xem: 4,361

Vào ngày thứ bảy sau khi mẫu thân qua đời, ta cố gắng gượng dậy và đến linh đường.

Màn đêm tối đen như mực.

Trước quan tài, lò than cháy rực.

Đại ca không có ở đó, phụ thân ta một mình ở trong linh đường.

“Phụ thân, phụ thân có nhớ người đã gặp mẫu thân như thế nào không?”

Ánh lửa hắt lên trên mặt nam nhân, ông đột nhiên nhìn ta đầy bối rối.

‘Vậy phụ thân có nhớ mẫu thân là người như thế nào không?”

Ánh mắt bối rối của ông biến mất, ông quỳ xuống nệm.

"Mẫu thân con là một thê tử tốt, những năm qua, khi ta đóng quân ở ngoại thành, bà ấy quản việc trong nhà rất tốt, chưa từng khiến ta lo lắng. Bà ấy là người hiền lành, bao dung, luôn đối xử tốt với mọi người, bà ấy..."

Ông dừng lại giữa chừng, không thể nói tiếp.

Nước mắt chảy dài trên má ông, thấm vào cổ áo.

"Là cha có lỗi với bà ấy..."

20.

Vân Quốc có tục phải thành thân trong vòng trăm ngày sau đám tang, nếu không phải sẽ phải để tang trong ba năm.

Hôn lễ không thể trì hoãn, chỉ mới qua nửa tháng, hoàng đế đã hạ lệnh cho Lễ bộ chịu trách nhiệm hoàn toàn về việc hôn lễ, ngày tháng vẫn không thay đổi.

Ở Vân quốc có tập tục nữ tử tự thêu hỉ phục cho mình.

Nhưng ta đi hòa thân, đương nhân không cần.

Khi ta đang ngồi trên xích đu ở sân sau, Tiêu Cảnh An bước tới.

"Tiêu Cảnh An, ta sắp thành thân rồi."

Đây là lần đầu tiên ta nói chuyện một cách bình thản như vậy kể từ khi được sống lại.

Hắn đứng đó, khuôn mặt tuấn tú không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào. Đôi mắt đẹp hơn cả pha lê bị phủ một lớp sương mù dày đặc.

Ta muốn hắn khóc.

Khi hắn khóc trông sẽ rất xấu xí, ta đã nhìn thấy hắn như thế một lần.

Lúc đó hắn ôm t.h.i t.h.ể của ta, dọa sẽ bám theo ta mãi mãi.

Rồi hắn bắt đầu vừa nói vừa khóc.

Giống như một chú hề vậy.

21.

Sau khi mẫu thân ta mất, hoàng hậu gầy đi rất nhiều.

Người nói, đêm nào người cũng mơ thấy mẫu thân ta.

Hoàng đế lo lắng, lệnh cho bọn ta cùng đến núi Cửu Tiên cầu phúc.

Trong đền thờ lớn, đại sư mặc áo cà sa, cố gắng thuyết phục ta về việc thế gian đều là hư vô.

Ta không có duyên với Phật, chỉ có thể chớp mắt mà hỏi.

Trên thế gian này có bao nhiêu điều không công bằng, Phật đã từng mở mắt nhìn chưa?

Đại sư chỉ nói: “Nam mô A Di Đà Phật.”

Sau khi dùng xong bữa trưa, hoàng hậu muốn đi nghỉ ngơi ở thiền điện.

Ta ngồi xa ngoài sân điện, ngắm nhìn hoa đào trên núi bắt đầu nở rộ.

Ta nhớ đến thời thơ ấu, khi ta và Tiêu Cảnh An cùng với tổ phụ đi sứ đến Sở quốc.

Khi đó, trong hội đèn lồng, bọn ta quen một người bạn mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-troi-o-van-quoc/chuong-7.html.]

Tên nàng ấy là Quân Bất Khanh.

Mái tóc đen tuyền, đôi mắt đen láy và hốc mắt sâu, nàng ấy mang vẻ đẹp của một mỹ nhân ngoại lai.

Nàng ấy rủ chúng ta chơi cùng, trộm rượu của trưởng bối rồi cùng nhau say khướt dưới gốc anh đào.

Lúc đó đã là cuối xuân.

Hoa đào đã tàn, những cánh hoa cuối cùng rơi theo cơn gió.

Rơi trên đầu ta, trên đầu Tiêu Cảnh An, trên đầu nàng ấy.

Ta nói: "Ta muốn trở thành một vị tướng vĩ đại như phụ thân ta, trở thành nữ tướng đầu tiên của Vân Quốc, bảo vệ Vân Quốc."

Nàng ấy nói, nàng ấy muốn cứu vãn Sở quốc đã suy tàn trăm năm, bảo vệ bách tính của mình.

Tiêu Cảnh An nhìn bọn ta một cách im lặng, sau khi nhấp một ngụm rượu, mãi mới nói ra rằng hắn chỉ mong kiếp này cưới được Nguyên Nguyên của mình.

Cho đến sau này.

Cho đến sau này…

22.

Gió trên sườn núi vẫn còn khá mạnh.

Gió thổi vào mắt của ta, khiến ta tỉnh lại.

Từ phía sương phòng truyền đến tiếng đánh nhau.

Vành mắt ta trong nháy mắt bị gió thổi đến đỏ ửng lên.

Khiến cho sương mù trong đáy mắt ta như tan ra, biến thành nước.

Điều gì phải đến cũng đã đến.

Ta nhìn thân ảnh màu đen đang đánh nhau với Cố tướng quân.

Ta hững hờ mỉm cười: "Phụ thân, dừng lại đi, con biết là người!"

Giọng nói trong trẻo của ta vang lên, ta đứng lặng im trước cửa điện.

Người mặc y phục đen lưỡng lự nhìn về phía ta, chỉ trong một khoảnh khắc, đã bị Cố tướng quân đạp vào bụng.

"Thực sự là ngươi à? Lão Tạ."

Khi Cố tướng quân lột bỏ khăn mặt người mặc áo đen, ánh mắt của ông trở nên kinh ngạc.

Phụ thân im lặng nhìn ta, thu lại vũ khí: "Làm sao con biết là ta? Rõ ràng ta đã đổi cách đánh?"

Đúng vậy, ông đã thay đổi y phục, thay đổi cách đánh, nhưng ta vẫn nhận ra được.

Bởi vì ông là phụ thân của ta.

Ông là người ta đã bám theo từ khi còn nhỏ.

Một vị đại tướng quân nhưng lại cúi đầu làm ngựa cho ta cưỡi, thà bị đồng môn chê cười cũng phải chiều nữ nhi lên tận trời.

Khi ta 7 tuổi bị mắc đậu mùa, ông còn khóc lớn hơn cả mẫu thân ta.

Khi ta 10 tuổi mắc bệnh dịch, mọi người trong nhà đều không dám lại gần ta, chỉ có ông và mẫu thân luân phiên trông nom ta suốt 7 ngày 7 đêm.

Làm sao ta có thể không nhận ra ông?

"Phụ thân, người dừng lại đi."

Hoàng hậu nương nương từ mật thất bước ra, bên cạnh còn dẫn theo nhiều cao thủ.

Ông rùng mình, ánh mắt đảo qua chúng ta: "Hóa ra đây là một cái bẫy đang chờ Tạ mỗ ta chui vào."

"Tạ tướng quân." Hoàng hậu nói nhỏ, nhưng lại bị ông hung ác nhìn chằm chằm.

"Sao ngươi lại có thể ra tay với Ý Nhi chứ?"

Hai từ "Ý Nhi" được nói ra, vẻ ngoan lệ dưới đáy mắt ấy run rẩy, mất đi ánh sáng, trở nên u ám.

Bình luận

5 bình luận

  • Tác giả cố nhét quá nhiều nội dung vào nên truyện loạn quá 😵‍💫

    Q D 1 tuần trước · Trả lời

    • Đôi lúc Yêu là chỉ cần còn được sống cùng nhau trên nhân gian, hít thở chung một bầu trời (nhất là thời đại phong kiến) đã là một hạnh phúc

      Tracylady31 1 tuần trước · Trả lời

      • Lúc ta lúc tôi nên đọc hơi khó chịu 1 xíu á sốp

        Linie 1 tuần trước · Trả lời

      • hay hơm nè cả nhà, tui thích bộ này phết á

        Yêu Phi Họa Quốc 1 tuần trước · Trả lời

        Loading...