Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mạt Sát Nam Chủ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-20 03:32:25
Lượt xem: 911

12.

Khách sạn sân vườn mà Chu Hành chọn khá xa, xe cấp cứu phải mất 20 phút mới đến.

Đợi khi t.h.i t.h.ể Chu Hành được đưa lên xe cấp cứu, đám bạn của anh ta liền nói có việc gấp cần xử lý, không đi bệnh viện cùng nữa.

“Chị dâu, đến bệnh viện có việc gì thì gọi cho em, đều là anh em cả mà.”

Người nói là người anh em tốt nhất mà Chu Hành tự cho là.

Thấy tôi không đáp lời, anh ta ngượng ngùng đóng cửa xe cấp cứu lại.

Trên đường đến bệnh viện, linh hồn Chu Hành yên lặng ngồi trên ghế.

Có lẽ anh ta cũng không ngờ, những người anh em luôn nghe theo lời anh ta lại vô tình vô nghĩa như vậy.

Tôi nhắm mắt lại, gọi hệ thống trong đầu.

“Hệ thống, tại sao người bị xóa sổ lại là Chu Hành?”

【 Tên hệ thống này là: Đổ Lỗi Cho Người Khác Nhiều Hơn, Tự Kiểm Điểm Bản Thân Ít Đi. 】

【 Cô đã cẩn thận công lược 25 năm, vẫn không thể công lược được Chu Hành, vậy chắc chắn là do anh ta có vấn đề, xóa sổ anh ta là được. 】

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Sao không nói sớm?”

Hệ thống cười lạnh:【 Sao cô không hỏi sớm hơn? 】

“Cái tên này của cậu đúng là không đặt sai…”

13

Đến bệnh viện, sau một loạt các biện pháp cứu chữa, bác sĩ tuyên bố Chu Hành đã tử vong.

Linh hồn Chu Hành vẫn không ngừng cố gắng trở lại cơ thể mình.

Anh ta vừa khóc vừa la hét, phát điên một hồi lâu mới dần chấp nhận sự thật mình đã chết.

Tôi đưa t.h.i t.h.ể Chu Hành đến nhà tang lễ.

Gửi cáo phó cho một số người thân và bạn bè thân thiết, thông báo cho họ ngày mai đến tham dự tang lễ của Chu Hành.

Chuẩn bị xong mọi thứ cho tang lễ ngày mai, tôi gọi điện cho mẹ.

“Mẹ, hôm nay con muốn đến thăm dì Chu. Mẹ có đi cùng không?”

Giọng mẹ có chút nghi hoặc vang lên: “Hôm nay mới mùng 10, chẳng phải trước đây con đều đến thăm dì Chu vào ngày 15 hàng tháng sao?”

Tớ Cuối Đầu Trước Bát Cơm, nhớ fl cho tớ nhaaa

Nghe đến đây, Chu Hành sững người: “Vi Vi, không ngờ em mỗi tháng đều đến thăm mẹ anh.”

Tôi im lặng một lúc rồi nói: “Mẹ, con nói với mẹ một chuyện, mẹ chuẩn bị tâm lý trước nhé… Chu Hành mất rồi…”

14.

Mẹ tôi và dì Chu là bạn thân từ khi còn làm người giúp việc ở Ninh gia.

Từ nhỏ, dì Chu đã rất thương tôi, còn mẹ tôi đối với Chu Hành cũng hết lòng hết dạ.

Hồi nhỏ, có bạn học cười tôi và Chu Hành không có bố.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-sat-nam-chu/chuong-4.html.]

Tôi cười an ủi anh ta: “Chu Hành, tuy chúng ta đều không có bố nhưng chúng ta có hai người mẹ.”

Sau đó, tôi và Chu Hành càng ngày càng thân thiết, hai người mẹ rất vui mừng.

Trong lòng họ, 4 người chúng tôi đã sớm là một gia đình.

Trên đường đến viện dưỡng lão, mẹ tôi cứ lau nước mắt không ngừng.

Linh hồn Chu Hành ngồi ở ghế sau, mắt đỏ hoe, không biết đang nghĩ gì.

15.

Trong phòng bệnh ở viện dưỡng lão.

Dì Chu thấy tôi đến, cũng không có phản ứng gì lớn.

Bởi vì bà đã mắc bệnh Alzheimer nhiều năm, sớm không còn nhận ra tôi nữa.

Để không làm phiền Chu Hành, bà tự nguyện đến ở viện dưỡng lão.

Thấy mẹ tôi đến, bà có vẻ hơi kích động.

Bà muốn nói chuyện nhưng lại không nói được, bởi vì toàn thân bà đều cắm đầy ống, ngay cả cổ họng cũng vậy.

Chu Hành nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gần như sụp đổ.

Anh ta hét lớn: “Mẹ… Mẹ!”

Anh ta lao đến bên giường bệnh, muốn vuốt ve dì Chu nhưng lại không thể chạm vào.

“Quý Vi, tại sao mẹ anh bệnh nặng như vậy mà em không nói cho anh biết!!” Anh ta gầm lên với tôi.

Đúng lúc bác sĩ trưởng khoa đi vào kiểm tra phòng, gọi tôi vào văn phòng.

Linh hồn Chu Hành cũng đi theo tôi vào.

“Cô Quý, cô đã giúp tôi báo cho anh Chu đến thăm mẹ anh ta chưa?”

“Y tá của chúng tôi đã gọi cho anh Chu rất nhiều lần, anh ta không phải đang họp thì là say xỉn.”

“Bà Chu đã ở giai đoạn ba của bệnh Alzheimer rồi. Sức khỏe của bà ấy ngày càng yếu kể từ lần viêm phổi trước, không còn sống được bao lâu nữa. Cô vẫn nên để anh Chu đến thăm mẹ nhiều hơn!”

Tôi thở dài bất lực, nói: “Tôi đã nói rất nhiều lần rồi…”

Chu Hành trừng mắt nhìn tôi: “Quý Vi, em nói dối! Em đã bao giờ nói với anh…”

Đột nhiên, anh ta như bị sét đánh đứng hình tại chỗ: “Không đúng, em đã nói với anh rồi… Quý Vi, rõ ràng em đã nhắc nhở anh rất nhiều lần!”

“Tại sao anh không đến? Tại sao anh CMN lại không đến!”

Tôi cười lạnh trong lòng, bởi vì ban ngày anh đi làm, buổi tối anh say xỉn. Ngoại trừ Ninh Lạc, không ai khác trong lòng anh…

Khi rời đi, tôi nói với bác sĩ rằng Chu Hành đã gặp tai nạn qua đời.

Nếu dì Chu có vấn đề gì sau này, hãy gọi điện trực tiếp cho tôi.

Trước khi đi, tôi lại đóng thêm 10 vạn tiền viện phí cho dì Chu.

Chu Hành đứng bên cạnh nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp: “Vi Vi, cảm ơn em…”

Loading...