Chạm để tắt
Chạm để tắt

MẤT KÝ ỨC - 9

Cập nhật lúc: 2024-07-18 10:08:52
Lượt xem: 281

"Anh có thể tôn trọng tôi được không? Hiện tại tôi vẫn là bạn gái của anh. Trước mặt tôi mà anh gọi người khác là vợ người khác có thích hợp không? Hơn nữa, cô ấy trở thành vợ anh khi nào? Cô ấy có đồng ý chưa?"

Đó là tiếng Hứa Du Du nghiến răng nghiến lợi.

Giang Hoài nghe vậy, càng buồn bực hơn, lại bắt đầu la hét.

Khóc hồi lâu, hắn khàn giọng hỏi: "Cô nói xem tôi g..iết Kỷ Lê bằng cách nào đây?”

Hứa Du Du cười lạnh: "Ý kiến hay, hoàn hảo. Tôi ủng hộ anh. Mau đi, không hẹn gặp lại, cao nhất là tử hình, anh xứng đáng có được.”

Giang Hoài không nói nên lời, nghẹn ngào nói: "Câm miệng đi, cô như vậy một chút cũng không trà xanh.”

Hứa Du Du: "...Cút ra ngoài!"

“Không, cô đang chụp ảnh gì thế?”

"Không phải chụp ảnh. Anh đã nhìn nhầm."

“Không đúng, cô đang chụp tôi.”

"Tôi không."

"Mang nó tới đây."

"Cút!"

Video kết thúc ở đây.

Mặt Giang Hoài lạnh như băng điêu, Hứa Du Du dương dương tự đắc.

Toàn thân tôi tê dại.

"Hai người......"

"Chúng tôi……"

Hứa Du Du ngắt lời Giang Hoài: "Để tôi nói cho!"

Cô ta cong môi nói: “Thật đáng ghét, lúc trước anh ta theo đuổi tôi khắp nơi, chính anh ta là người đã nói yêu tôi đến c..hết đi được. Kết quả vừa ở bên nhau anh ta không có cảm giác, nắm tay không được, ôm không được, chớ đừng nói chi là hôn môi, cứ như tôi muốn cưỡng đoạt dân nữ vậy. Kể ra thì chúng tôi cũng quen nhau ba tháng, sau đó tôi yêu cầu không công khai tin tức chia tay, vì khi đó có một tên côn đồ luôn dây dưa với tôi, rất phiền phức. Cho đến đến một năm sau cô ở bên Kỷ Lê.”

Giang Hoài cau mày: “Cô ấy không ở bên Kỷ Lê.”

Hứa Du Du trợn mắt: "Đồ c..hó. Anh nên cảm thấy may mắn vì tôi chỉ muốn tiền của anh, cũng không thích anh lắm, nếu không anh sẽ tạo nghiệp chướng lớn.”

Nghe vậy, tôi không khỏi áy náy với Hứa Du Du.

Kết quả là cô ta duỗi lưng một cái: "Tôi cũng không lỗ, phí chia tay là hai trăm vạn, đáng giá!"

Được rồi!

"Vậy khoảng thời gian trước anh ấy chuyển cho cô tám mươi tám vạn là sao...?"

Hứa Du Du hùng hồn: "Sao vậy? Tôi kết hôn chỉ lấy một ít tiền thì có sao đâu?"

“Không phải còn chưa kết hôn sao?”

Hơn nữa, ai tốt đến mức mừng cưới tám mươi tám vạn tệ?

Hứa Du Du khịt mũi: "Đợi đến lúc cái túi số lượng có hạn kia bán ra.”

Tuyệt vời!

Rất Hứa Du Du!

Nói xong những điều cần nói, Hứa Du Du duyên dáng bước đi, không mang theo một gợn mây.

Trước khi đi tôi đã thêm bạn, nói nhỏ với cô ta vài câu.

Vừa quay người lại, Giang Hoài vẻ mặt cảnh giác: “Em đã nói gì với cô ta?”

Tôi cong môi và nói, "Anh quản được sao?"

Tôi chỉ bảo cô ta gửi video cho tôi thôi.

Hắn kéo tôi lại với vẻ thất vọng và bất bình: “Bây giờ mọi chuyện đã giải quyết, chúng ta sẽ không ly hôn phải không?”

Tôi chần chừ một chút.

"Để suy nghĩ đã."

Giang Hoài mặc kệ: "Còn nghĩ? Nghĩ cái gì? Em sao lại như vậy? Chẳng phải anh đã nói hết với em rồi sao?"

Tôi nheo mắt nhìn hắn: “Anh có chắc là anh đã kể hết cho em nghe không?”

Đồng tử của Giang Hoài co lại, hắn nín thở.

Tôi khịt mũi hỏi hắn: “Vì sao sau khi chúng ta ở bên nhau, cả người anh đều thay đổi? Vì sao anh luôn không nóng không lạnh với em?Vì sao anh vẫn không muốn có con?"

Giang Hoài chậm rãi thở ra: "Em thực sự không biết sao?"

Tôi im lặng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-ky-uc/9.html.]

Anh nói: “Anh tưởng em thích điều này. Thực ra, nó khá mâu thuẫn. Anh muốn trở thành người em thích, nhưng anh cũng cảm thấy thứ anh nhận được sau sự thay đổi như vậy không phải là tình yêu. Còn con cái, anh sợ em hối hận.”

Con người đôi khi thật kỳ lạ.

Khi ở một mình, chúng ta luôn thích xem đi xem lại mọi chuyện, luôn tìm cơ hội để làm rõ mọi chuyện.

Nhưng khi hai người đối mặt nhau thì lại rụt rè.

Và tôi nghĩ, tại sao phải bận tâm? Đơn giản như vậy là được rồi.

Cuộc sống không phải đều bình thường sao? Tại sao chúng ta phải sống rõ ràng như vậy?

Nhưng quan trọng hơn, tôi sợ rằng khi người ta nhổ hết lá sung thì ngay cả sự bình yên nhất thời cũng không còn nữa.

Giống như tôi.

Đã vô số lần tôi muốn mở lòng và nói chuyện với Giang Hoài về quá khứ, hiện tại và tương lai.

Tôi muốn nói với hắn rằng, hãy bỏ qua mọi chuyện và bắt đầu lại, được không?

Tôi muốn yêu cầu hắn móc Hứa Du Du ra khỏi trái tim mình và không nghĩ đến cô ta nữa.

Tôi muốn cầu xin hắn, đừng làm tổn thương tôi, dù thế nào cũng đừng làm tổn thương tôi.

Nhưng tôi chưa bao giờ nói ra điều đó, dù chỉ một lần.

Tôi sợ rằng câu trả lời tôi nhận được không phải là điều tôi mong muốn.

Tôi sợ rằng khoảnh khắc vui vẻ bị đánh cắp này sẽ không còn nữa.

Vì thế tôi tự an ủi mình, đừng lo lắng về tương lai bấp bênh, hãy sống cho hiện tại.

Và trong những năm tháng trằn trọc đó, Giang Hoài có giống tôi không?

Hắn hỏi tôi: “Em có thích anh không?”

"Anh đoán xem."

"Em cũng thích anh phải không?"

"Đoán lại đi."

Nửa đêm, cửa phòng ngủ chính lặng lẽ mở ra, Giang Hoài lặng lẽ đi vào.

Hắn nằm cạnh tôi, ôm tôi vào lòng.

Cái ôm quen thuộc, nhiệt độ quen thuộc, mùi hương quen thuộc.

Tôi chợt nghĩ, tại sao phải bận tâm?

Chúng tôi là vợ chồng già, có gì phải xấu hổ, có gì phải tự phụ?

Được rời, làm sao có thể rời đi được?

Thế là tôi quay lại và vùi mình vào vòng tay hắn.

"Em yêu anh."

"Hả?"

"Giang Hoài, em yêu anh!"

Trong bóng tối, Giang Hoài đột nhiên cảm thấy hai mắt nóng rát, cổ họng nghẹn lại.

Anh ôm Ôn Thiển chặt hơn.

Anh nghĩ, bí mật kia tuyệt đối không thể để cho cô biết.

Quả thật câu chuyện của bọn họ bắt đầu khi anh chạy về nhà nói với bố một câu: "Nếu không, chúng ta phá sản đi?!"

Bố anh hừ lạnh: “Con đúng là có ‘hiếu’ quá.”

 

Ngoại truyện

Tên tôi là Hứa Du Du.

Mong muốn lớn nhất của tôi trong cuộc đời này là cưới được một người đàn ông giàu có.

Dù sao yêu cầu của người có tiền đối với vợ chính là giúp chồng dạy con.

Nhưng đối với những người không có tiền thì lại khác, anh ta không chỉ yêu cầu bạn giúp chồng dạy con, còn muốn yêu cầu bạn cần kiệm, quản gia có đạo, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, hầu hạ cha mẹ chồng, săn sóc tỉ mỉ, tốt nhất là có thểt tiết kiệm được tiền trợ cấp.

Một ví dụ hoàn hảo về việc bị lợi dụng.

Và tôi không bao giờ lợi dụng ai cả.

Để đạt được mục tiêu của mình trong cuộc sống này, tôi luôn chú ý giữ gìn nhân cách của mình.

Tôi muốn dịu dàng, dè dặt, tốt bụng và xinh đẹp, tóm lại tôi là hoa sen trắng aka con c..hó trà xanh.

Tôi đã duy trì tính cách này rất thành công.

Loading...