Chạm để tắt
Chạm để tắt

MẤT KÝ ỨC - 8

Cập nhật lúc: 2024-07-18 09:49:41
Lượt xem: 280

"Làm sao có thể!"

Tôi nghiến răng nghiến lợi: "Lúc này cơn giận của tôi đã lên đến đỉnh, tốt nhất anh nên nói rõ ràng cho tôi, đừng giống như nặn kem đánh răng.”

Giang Hoài thở ra một hơi, như thản nhiên chịu c..hết: "Kỷ Lê."

"Cái gì?"

"Đi theo Kỷ Lê."

"Anh bị bệnh à? Không có việc gì đi theo người ta làm gì?"

Giang Hoài nhìn tôi, vẻ mặt vô cảm có chút kích động. Hắn nói: “Anh sợ em sẽ bỏ trốn cùng anh ta”.

Trong giây lát, tôi nghi ngờ tai mình có vấn đề.

Tại sao tôi biết nghĩa của từng từ nhưng khi ghép chúng lại với nhau tôi lại không hiểu được?

Tôi ngập ngừng muốn nói, mở miệng hết lần này đến lần khác, nhưng không một lời nào phát ra.

Sự bất bình của Giang Hoài ngày càng tăng: "Em nói anh không thể quên Hứa Du Du, có mà đánh rắm í, rõ ràng là em không thể quên Kỷ Lê. Anh ta vừa trở về Trung Quốc đã liên lạc với em, còn hẹn em gặp mặt, em cũng không cần suy nghĩ liền đồng ý. Em còn ôm anh ta, hai người ôm nhau.”

Giang Hoài run rẩy chỉ vào tôi, như thể tôi là một kẻ cặn bã.

À, cái này...

"Cho nên anh vội vàng trở về là vì tôi đi gặp Kỷ Lê, nên bị tai nạn giao thông sao?"

Giang Hoài phát ra một tiếng “Ừ” ngắn gọn bằng giọng mũi, giống như giây tiếp theo sẽ khóc lên.

Sự đảo ngược này thực sự là làm cho người ta trở tay không kịp.

Tôi thở dài.

"Tôi đã gặp anh ấy...nhưng bạn bè cũ gặp lại nhau ôm một chút thì có sao đâu? Tôi còn ôm cả vợ anh ấy! Ôm cả con gái anh ấy!"

Giang Hoài vốn trợn tròn mắt chậm rãi mờ mịt: "Anh ta đã kết hôn rồi à?"

"Ừm, chính là bạn gái thời đại học của anh ấy, không phải anh đã gặp qua sao?"

Giang Hoài càng không hiểu: "Anh gặp bao giờ?"

“Chính là ngày tôi bị thương, không phải chúng ta gặp nhau sao? Kỷ Lê cõng tôi về ký túc xá, bạn gái anh ấy ở ngay bên cạnh, giúp tôi cầm cặp sách.”

"Anh... anh không chú ý. Anh nghĩ, anh tưởng hai người ở bên nhau."

Chờ đã!

Tôi chỉ vào Giang Hoài: “Chẳng lẽ là anh tung tin đồn tôi và Kỷ Lê có quan hệ tình cảm ở trường đại học?”

Giang Hoài: "..."

"Được rồi, đây là chuyện lớn. Tạm dừng nói chuyện, tôi đi vệ sinh."

Giang Hoài vội vàng tóm lấy tôi: "Sao em không hỏi anh tại sao phải làm như vậy?"

Tôi ngây thơ chớp mắt: “Thì là anh thích tôi, chứ chẳng lẽ là anh quá nhiều chuyện sao?”

Giang Hoài: "... Phản ứng này của em?"

Tôi vỗ vai hắn: “Chúng ta là vợ chồng già, chuyện như vậy là rõ rồi. Chẳng lẽ chúng ta còn muốn hôn ôm nhau sao?”

Nói xong tôi bước vào phòng tắm.

Trong nháy mắt đóng cửa lại, cảm xúc đến đỉnh của tôi cũng bộc phát ra.

Tôi lặng lẽ la hét, giậm chân.

Thì ra là hắn thích tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.vn - https://monkeyd.vn/mat-ky-uc/8.html.]

Không thích tôi có thể kết hôn với tôi sao?

Vì vậy, đó chắc chắn là tôi.

Sau năm phút phát tiết, tôi trang điểm lại, thản nhiên đi ra.

Tôi hắng giọng: “Đề tài tiếp theo, về anh và Hứa Du Du, khoảng thời gian anh mất trí nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Hứa Du Du? Tại sao anh lại đưa cho cô ta tám mươi tám vạn? Còn cuộc gọi kia, tại sao cô ta lại gọi cho anh?"

Giang Hoài liều mạng vùng vẫy: “Có thể không nói không?”

Tôi lắc đầu lạnh lùng: “Không.”

Giang Hoài giơ tay che đậy: “Lúc ấy anh đi tìm cô ta thật sự chỉ là muốn hỏi rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, cô ta nói cho anh biết một số chuyện, sau đó anh phát hiện... trên tay cô ta có yếu điểm của anh."

"Cái gì?"

"Anh không muốn nói, ở chỗ cô ta, nếu em muốn xem, anh hẹn cô ta ngày mai gặp mặt.”

Vì có một số việc cần phải làm rõ nên phải giải quyết một lần.

Tôi đồng ý với đề nghị của Giang Hoài.

Hắn gửi tin nhắn cho Hứa Du Du, hẹn gặp nhau vào lúc mười giờ sáng mai.

Sau khi làm tất cả những điều này, chúng tôi đã chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Anh có thể quay lại phòng ngủ chính được không?" Giang Hoài hỏi.

Tôi nhìn hắn cười nửa miệng: "Không phải là do anh tự mình muốn chuyển đi sao? Tôi nghĩ anh đang sống tốt, vì vậy hãy tiếp tục sống ở đó."

14

Bởi vì trong khoảng thời gian này tâm tình không thoải mái, cũng bởi vì hiếm khi nhìn thấy bí mật của Giang Hoài, tâm tình của tôi thật tốt.

Cả đêm này tôi ngủ không ngon.

Cuối cùng, tôi bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa.

Người gõ cửa là Hứa Du Du.

Cô ta giận dữ bước vào, chỉ vào Giang Hoài và tôi rồi bắt đầu mắng: “Hai người có bệnh sao? Không phải hai người hẹn mười giờ sao? Các người nhìn xem hiện tại mấy giờ rồi? Mười hai giờ, các người đến muộn hai tiếng. Tôi uống một bụng cà phê, các người thì tốt rồi, ngủ ngon chứ? Điện thoại không tiếp, tin nhắn không trả lời, ngay cả cánh cửa này tôi cũng phải gõ tận năm phút. Tôi sắp c..hết thật đấy!”

Điều này khá xấu hổ.

Để xoa dịu cơn giận của Hứa Du Du, tôi vừa châm trà vừa rót nước.

Cuối cùng, cô ta cầm một nắm hạt và nhướng mày: "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Giang Hoài nói: “Gửi video trên tay cô cho Ôn Thiển..”

Hứa Du Du cười nói: “Lúc trước muốn c..hết muốn sống, bây giờ anh không thấy mất mặt sao?"

Giang Hoài nhìn tôi một cái, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Sắp mất vợ rồi, có mất mặt hay không quan trọng sao?"

Hứa Du Du nghe được điều này càng vui hơn.

"Chậc chậc chậc, nói như thế nào đây, anh tài thật đấy, một chuyện đơn giản mười mấy năm cũng chưa nghĩ ra, cuối cùng phải nhờ vào tôi. Chẳng lẽ hai người là chú rể câm và tân nương câm trong truyền thuyết sao?"

Tôi:"……"

Giang Hoài: "..."

Mặc dù Hứa Du Du đang phàn nàn nhưng động tác trên tay cô ta vẫn không dừng lại.

Cô ta lấy điện thoại ra, lục lọi vài lần rồi ném trước mặt tôi.

"Xem đi."

Trên giao diện điện thoại là một đoạn video, tôi vừa mới mở ra đã nghe thấy tiếng gào khóc khó nghe, trông như khóc tang.

Sau đó hình ảnh dừng lại, tôi nhìn thấy Giang Hoài.

Hắn ngồi phịch xuống đất, hai mắt trống rỗng, vỗ chân tự chửi: “Tôi là một tên ng..ốc sao? Có phải tôi chính là một tên ng..ốc không? Nếu tôi đi tìm Ôn Thiển sớm một chút đã không xuất hiện chuyện như thế này. Bây giờ thì tốt rồi, Ôn Thiển đã ở bên người khác. Bây giờ thì mất vợ rồi!"

Loading...